Chương 7

Nghê Thanh Lam là mất tích sau đông thí.

Thư là do một vị sĩ tử Diễn Châu giao hảo với Nghê Thanh Lam gửi cho hắn, trong thư có nói, cái đêm Nghê Thanh Lam tham gia đông thí xong thì rời khỏi khách điếm, người bạn kia cho rằng hắn đông thí phát huy không tốt, trong lòng buồn bực cho nên bỏ về nhà, người này mới dựa vào địa chỉ quê nhà mà ngày trước Nghê Thanh Lam có nói cho hắn, viết thư dốc lòng trấn an, ước định năm sau sẽ gặp nhau ở Vân Kinh.

Theo lời sĩ tử Diễn Châu này nói, Nghê Thanh Lam quả thực không đỗ kỳ đông thí, nhưng thư cũng đã gửi đến, vì sao Nghê Thanh Lam lại chưa về nhà?

Ban đầu Sầm thị còn có thể tự an ủi chính mình, có lẽ là nhi tử ở trên đường bị trì hoãn, nói không chừng qua vài ngày sẽ trở về, nhưng mắt thấy một hai tháng qua đi, Nghê Thanh Lam chẳng những chưa về mà còn không có vài câu thư từ gửi về nhà.

Thân thể Sầm thị vốn không tốt, gần đây càng thêm bệnh tình triền miên, ăn ít, ngủ nhiều, người so với trước đây gầy đi trông thấy.

Nàng không cho Nghê Tố xem mạch, cũng không cho phép Nghê Tố hỏi thăm bệnh tình của mình, miệng của lão đại phu ngày thường đến xem bệnh cho Sầm thị cũng kín như bưng, Nghê Tố đành phải lén lút mang theo Tinh Châu đi tra dược liệu, vừa tra đã bị người ta bắt gặp.

“Con đứng lên đi, ta không phạt con.”

Sầm thị tựa lưng vào gối mềm, nhìn kỹ thiếu nữ quỳ gối trước giường nàng: “Nhưng con cũng đừng nghĩ mình không làm gì sai, chỉ cần gần đây con không để cả nhà Nghê Tông đi tới làm dơ bẩn tai mắt ta thì ta sẽ giảm nhẹ trừng phạt cho con.”

“Mẫu thân……”

Nghê Tố ngẩng đầu, Sầm thị gầy đến mức hốc mắt đều hãm sâu, nàng nhìn mà trong lòng càng thêm hụt hẫng.

“Ta thỉnh bùa bình an đã được khai quang từ cao tăng của chùa Đại Chung, gần đây bệnh nên quên mất, con thay ta đi lấy về đây.”

Giọng nói khí nhược vô lực của Sầm thị lộ ra vài phần uy nghiêm không thể cự tuyệt.



Tình hình này, Nghê Tố làm gì có tâm trạng đi chùa Đại Chung, nhưng Sầm thị đã mở miệng, nàng không có quyền từ chối, chỉ đành ra khỏi phòng, gọi lão quản gia đến bàn giao lại việc trong nhà, đặc biệt là đề phòng Nghê Tông lại dẫn người đến đây gây chuyện.

Chùa Đại Chung cũng xem như là danh chùa tiền triều, trong chùa có đúc một cái chuông đồng to, bên trên có khắc không ít thơ văn của danh sĩ tiền triều, chùa nằm trên một ngọn núi thanh tịnh và đẹp đẽ.

Cũng vì thế mà chùa Đại Chung thường có văn nhân nhã sĩ đến thăm, ở trong chùa lưu lại không ít tuyệt hảo danh thiên, khiến cho hương khói sơn tự càng thêm cường thịnh.

Nghê Tố gần đây tâm thần không yên, một đường ngồi xe, trong đầu lại toàn suy nghĩ đến việc huynh trưởng mất tích, mẫu thân sinh bệnh, xe ngựa bỗng nhiên lắc lư, con ngựa bên ngoài hí vang một tiếng, Tinh Châu không hề chậm trễ, gọi một tiếng “Cô nương", đồng thời theo bản năng ôm Nghê Tố vào trong ngực.

Chỉ nghe “Bịch" một tiếng, Nghê Tố ngước nhìn, thấy trán Tinh Châu đập vào vách xe, rất nhanh đã đỏ một mảng, vết thương sưng to.

“Tinh Châu, ngươi không sao chứ?”

Xe ngựa dừng lại, Nghê Tố đỡ hai vai Tinh Châu.

Tinh Châu vừa đau vừa choáng, chỉ mới lắc đầu đã thấy hoa mắt: “Không có việc gì cô nương……”

Bàn tay thô ráp vén rèm lên, một tia nắng chiếu xuống sườn mặt Nghê Tố, lão xa phu trên người đều là bùn, nhìn nàng nói: “Cô nương, bánh xe của chúng ta hỏng rồi, hôm qua lại có mưa, lúc này bánh xe hãm trong bùn, sợ là không thể đi tiếp được nữa. Nhưng cô nương yên tâm, khoảng một canh giờ tiểu lão nhân có thể sửa xong được.”

“Được.” Nghê Tố gật đầu, nàng cũng không phải lần đầu tiên đi tới chùa Đại Chung, thấy phía trước chính là thềm đá sơn đạo liền quay đầu nói với Tinh Châu: “Bây giờ ngươi đang khó chịu trong người, để ta tự mình lên, ngươi ở trong xe nghỉ tạm một lát đi.”

“Nô tỳ đi với cô nương.”