Chương 7

Ta cởi mũ trùm đầu giẻ rách, để lộ khuôn mặt mà mình cố ý làm bẩn, ép mắt đỏ nhưng không để nước mắt rơi: "Cha".

Ông ta không thích những người yếu đuối và vô dụng, mặc dù ông ta có chút thương cảm với nữ nhân, nhưng ta không thể để ông ta chỉ xem ta như một người con gái mảnh mai, lớn lên ở sân sau và bị ông ta lãng quên.

"Con muốn báo thù cho mẹ."

Khương Vãn Trạch nhăn mày, sững sờ nhìn ta, như thể ông ta đang nhìn thấy mẹ ta thông qua bản thân ta, với một chút tình cảm còn sót lại.

"Ta sẽ giải quyết chuyện của mẹ con, con hãy theo ta trở về phủ tướng quân."

Ta nhìn chằm chằm vào ông ta gằn từng chữ một.

"Con muốn báo thù cho mẹ của con."

Ông ta có tất cả khí chất kiêu ngạo của những người cầm quyền, cao cao tại thượng, đứng ở chỗ cao bễ nghễ nhìn người phía dưới và đặc biệt không thích bị chống đối.

Đôi mắt nhìn về phía ta trở nên sắc bén.

Nhìn nhau một lúc lâu, ông ta nheo mắt lại, lông mày hơi nới lỏng, hơi cúi đầu nhìn ta.

Ông ta thích những đứa trẻ trông giống mình, càng sát phạt quyết đoán ông ta sẽ càng thích.

Trở lại phủ tướng quân, phu nhân tướng quân tiến lên nghênh đón, bà ta mỉm cười, thân thiết hào phóng, giống như một vị Bồ Tát.

Ta đi theo phía sau Khương Vãn Trạch, mặc quần áo tồi tàn, bụi bặm và kín đáo.

Bà ta không để ý đến ta, Khương Vãn Trạch nghiêng người, để ta xuất hiện trước mặt bà ta.

"Đây là Chiêu Ninh, con gái của ta, sau này cũng phiền phu nhân chăm sóc cho nó."

Ta ngoan ngoãn hành lễ với bà, ngước mắt lên nhìn đồng tử co rút của bà ta.

Ta rụt rè mỉm cười với phu nhân tướng quân.

Nụ cười của bà ta trở nên cứng ngắc, nâng ta lên khỏi mặt đất, đạo đức giả cúi xuống phủi bụi trên đầu gối ta.

"Đứa trẻ đáng thương, con đã phải chịu nhiều vất vả bên ngoài rồi."

Ta tựa như một đứa bé nhút nhát, rúc vào vòng tay bà ta, ngửa đầu lên nói nhỏ với bà ta: “Nhanh thôi, ta sẽ gϊếŧ bà.”

Hơi thở của bà ta dao động, tóc mai hơi lộn xộn.

Bà ta kinh hoàng nhìn ta còn ta mỉm cười với bà.

Ta không có ý định lá mặt lá trái sắm vai mẹ hiền con hiếu với bà ta.

Ta vuốt thẳng tóc mai cho bà, ngón tay ta còn chưa chạm vào gương mặt bà, bà đã đẩy ta ra.

Sức lực đến bất ngờ làm ta lảo đảo về phía sau, mà ta cũng chuẩn bị tư thế để ngã.

Bỗng phía sau có một bàn tay đỡ lấy ta, ta nghiêng đầu nhìn sang, một thiếu niên có khuôn mặt ấm ấp tầm mười bảy, mười tám tuổi thấp giọng nói với ta: "Cẩn thận."

"Hành Tri, buông nó ra!"

Giọng nói dữ tợn của phu nhân tướng quân đặc biệt gay gắt.

Sắc mặt Khương Vãn Trạch trở nên lạnh lùng: "Bà là chủ mẫu mà lại hành xử như vậy à?"

Bà ta nhẫn nhịn, miễn cưỡng che giấu sát ý trong mắt, mỉm cười với ta.

Như thể không hề nghe thấy những lời ta vừa nói.

Khương Vãn Trạch trông có vẻ như một võ phu, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế, thà gϊếŧ nhầm còn hơn là bỏ sót.

Bà ta không có dũng khí đánh cược xem Khương Vãn Trạch có tra xét bà ta hay không.