Chương 6

Y quán của nhà họ Dương không cùng một chỗ với nơi ở, trước đây ta được Dương Chiêu đưa vào y quán, bây giờ ta đang ở nhà y.

Từ lời tâm sự của Dương Chiêu, ta biết Lý Hoài Ngọc đã gửi chân dung cho y và nhờ mọi người hỏi về tung tích của ta ở xung quanh y quán.

Y lo lắng ở y quán đông người, vì vậy y đã đưa ta về nhà.

Y thận trọng hỏi ta: "Hắn ta và cô… có thù oán sao? "

Ta cầm bát thuốc và gật đầu.

Dương Chiêu thở dài: "Vậy thì hắn đúng là rất thông minh, cũng may ta thận trọng, ta đã không vạch trần cô... Đừng lo lắng, nhà của ta rất an toàn. "

Y đã quen với việc ta không nói chuyện, khi y đưa thuốc cho ta, y tự nói rất nhiều chuyện, nói với ta về tầm quan trọng của cơ thể, cách chăm sóc bản thân, càng nói càng hăng, còn nói luôn dược tính của một số dược liệu.

Không quan tâm ta có nghe hay không.

Y phàn nàn với ta có người lén ăn kẹo của y, huynh trưởng của y có tật xấu khi dặn dò bệnh nhân là nói chuyện rất dài dòng.

Lúc y phàn nàn, cũng không cần quan tâm rằng ta có đang nghe hay không.

Hai huynh muội họ không cho ta xuống giường, muốn để ta dưỡng thương cho thật tốt.

Cha mẹ của họ cũng là những người rất tốt.

Một buổi tối nọ, Dương Chiêu từ y quán trở về, ta nói với y: “Dương đại phu”.

Mặt trời lặn phản chiếu vào mắt y, hai mắt sáng lên: "Nếu không phải trước đây ta nghe thấy cô kêu cứu, ta đã nghĩ cô là người câm".

Ta cúi mắt xuống và nhún người cúi chào y.

Y đỡ tôi dậy: "Ta quen nhau lâu như vậy, đừng gọi ta là Dương đại phu nữa, ta tên Thư Huân, cô cứ gọi ta Thư Huân là được".

Cánh tay giữ chặt, ta ngước lên nhìn y, rơi vào đôi mắt dịu dàng của y.

Đó là một ánh mắt chân thành và ấm áp, khác với sự dối trá của Lý Hoài Ngọc.

Ta được y đỡ dậy, lùi lại một bước và chân thành nói: "Cảm ơn Dương đại phu đã cứu mạng ta, ta đã làm phiền rất lâu, đã đến lúc ta phải trở về nhà, ta chắc chắn sẽ quay lại tạ ơn… bằng cả tính mạng này".

Y sững sờ, hai mắt mở to: "Sao cô lại nói chuyện đáng sợ như vậy, mệnh nào mà không phải là sinh mệnh, vì sao ta lại dùng mạng của cô?"

"Ta....."

Ta muốn giải thích, y xua tay: "Sau này đừng nói loại chuyện này, ta đã cứu cô, cô phải sống tốt, đại phu không thể nhìn người khác không tôn trọng sinh mệnh của mình như vậy”.

Y thản nhiên nói, ngón tay chạm vào trán ta: "Tuổi không lớn, sao lại nghĩ nhiều nhiều đến như vậy, cẩn thận không cao được nữa đấy”.

Ta biết, y nói thế là vì muốn làm ta cười, ta cong khóe môi hợp tác.

"Ta phải đi rồi."

"Gấp như vậy sao? Cô chỉ mới khỏe hơn chút thôi mà”.

Ta lắc đầu với y: "Đã tốt hơn nhiều rồi, đã đến lúc nhà rồi, chắc chắn cha đang tìm ta."

.

Nhà họ Dương giống như một vùng đất thanh bình, đẹp như mộng, nhưng nó không thuộc về ta.

Lý Hoài Ngọc, hắn có thể vì để tìm ta mà làm ra chuyện gì đó, ta không thể để nhà họ Dương gặp nguy hiểm.

Ta muốn trở về phủ tướng quân trở thành chống lưng cho Dương Chiêu.

Khương Vãn Trạch lạnh lùng khắc nghiệt, sau khi ra ngoài trấn áp thổ phỉ ba tháng, không lâu sau khi trở về, sau khi biết mẹ ta bị gϊếŧ, đã bí mật phái người đi tìm ta.

Ta trở lại khoảng sân nhỏ nơi ta đã sống, để lộ thẻ bài của phủ tướng quân, có người đã đưa ta đến chỗ ông.