Chương 10/2: Thị uy

Với giọng nói có phần lười biếng, hắn đã đánh thức Vô Thương, người không biết từ bao giờ đã đứng và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt khi người đó mở mắt ra đã phai đi sự dịu dàng như ảo giác của phấn nước trước đó, một lần nữa chìm vào lớp sơn dầu dày đặc âm u, thần kinh của cậu ngay lập tức căng thẳng, cậu lại thất thần trước mặt người đàn ông này…

“Chủ nhân, lần này là ly cà phê sứ xương của hoa hồng Yorkshire và cà phê hổ phách Cubita."

Vô Cung tao nhã đem cà phê trong bình đổ vào cốc, trong không khí lập tức xen lẫn một chút mùi cà phê cháy khét.

Tay trái của Santa cầm tách cà phê màu vàng nhạt nhấp một ngụm, tinh tế nhấm nháp sự tỉ mỉ mượt mà cùng thanh thoát tao nhã đặc trưng của cubita, hắn đối với việc ngây ngốc đứng ở một bên của Vô Thương không nói một lời. Còn đối với Vô Cung mà nói, anh ta ngoại trừ Santa ra, những người khác đều là hư không, cho nên không cần phải quan tâm.

Từ trong nháy mắt khi Santa mở mắt ra, tất cả những từ ngữ liên quan đến sự dịu dàng đều đã rút khỏi đầu Vô Thương, cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung, lạnh lùng nhìn người đó một lúc rồi rời đi. Chỉ có bản thân cậu mới biết được, khi cậu nhìn thấy khung cảnh yên bình và tĩnh lặng đó, cậu thực sự có ý định muốn chạm tay vào đó. Cảm giác kỳ lạ này khiến cậu cảm thấy rất bất an.

"Vô Cung, cậu nói xem, có phải chủ nhân như tôi rất ôn nhu phải không."

Santa liếc nhìn hướng Vô Thương rời đi, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh lùng.

"Nếu là bị hư hỏng, cũng không tốt đâu..."

Khi người quản gia luôn có khuôn mặt nghiêm nghị dẫn Vô Thương đến gian phòng khiến cậu nhớ kỹ, cậu quả thật đã theo phản xạ cảm thấy hơi sợ hãi.

Ngay tại căn phòng rộng lớn trải đầy thảm lông dài màu trắng tinh khiết này, cậu đã trải qua nỗi sợ hãi mà cậu chưa từng trải qua trước đây, sự nhục nhã cùng khuất nhục vô lực giãy dụa. Cảm giác bị trói chặt đến ngột ngạt và cảm giác sợ hãi khi bị xâm phạm đã chôn sâu trong tâm trí Vô Thương, đến nỗi trong giấc ngủ cậu vẫn không thể quên được. Khi đó, cậu mới rõ ràng chính mình bị biến thành một món đồ chơi, một món đồ chơi không có tự do cùng tôn nghiêm, cũng rõ ràng nhận ra người đàn ông kia tàn nhẫn vô tình đến mức nào...

Khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đứng trước cửa sổ, Vô Thương cũng không ngạc nhiên chút nào.

Lúc sáng khi cậu rời đi với tư thế đó, cậu đã biết mình đã đắc tội với người đàn ông này, cũng đoán được tiếp theo sẽ có hình phạt dành cho mình.

Vô Thương biết rằng trong mắt Santa, cậu chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, một món đồ chơi không có phẩm giá hay tôn nghiêm gì cả ...

"Lại đây."

Giọng nói của Santa vang lên không chút dao động, thậm chí đến cả đầu hắn cũng chẳng thèm quay lại.

Vô Thương dừng một chút, sau đó sải bước đi tới phía sau đối phương.

"Quỳ xuống."

Vô Thương nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, sao có thể làm ra chuyện vứt bỏ tôn nghiêm như vậy. Cậu là một con người, một con người đường đường chính chính, chứ không phải là một con chó đến và đi khi được hắn gọi!

Santa quay người lại, lạnh lùng đá mạnh vào chân Vô Thương, mặc cho cậu có đề cao cảnh giác đến đâu cũng không thể né được.

Đầu gối bị mũi giày cứng rắn đá trúng gân cốt, cơ thể sẽ theo phản ứng tự nhiên né tránh đau đớn, thân thể không khống chế được khuỵ một đầu gối xuống, mặc kệ cơn đau dữ dội kia.