Chương 10

Kể từ đó, Vô Thương bỏ đi sự khinh thường trước đây và nghiêm túc học từng lớp kiếm thuật, cậu đã hiểu ra được rằng, bây giờ cậu thực sự rất vô dụng và ngây thơ.

Vết thương trên người cậu đã lành hẳn, có lẽ thuốc này có công dụng rất tốt, nên trên làn da màu mật ong của cậu không hề để lại một chút vết tích. Bộ đồ huấn luyện rộng rãi màu trắng tinh khiết che đi cơ bắp căng cứng của Vô Thương, những nhát chém của cậu đã mang theo chút cảm giác cương nghị sắc bén và biểu cảm trong mắt cậu cũng càng ngày càng trở nên kiên định hơn.

Trở nên mạnh mẽ, là mong muốn trong trái tim của mọi người đàn ông. Nên khi đối mặt với người đàn ông dường như luôn vô địch đó, trái tim của Vô Thương trở nên rất phức tạp, cậu căm ghét Santa, nhưng cũng khao khát được mạnh mẽ như hắn. Cậu ghét ánh mắt khi hắn nhìn mình như con kiến hôi hoặc là sủng vật tầm thường, cậu không muốn cảm thụ nó lần nữa. Cảm giác đó khiến cậu thấy ghê tởm, giống như bị kéo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác, bị tước đoạt mọi thứ, không có chút phẩm giá nào.

Kể từ khi Vô Thương từ bỏ sự xem thường với kiếm thuật và nghiêm túc học nó, sức mạnh và kỹ năng của cậu đã được cải thiện nhanh chóng, nhưng cậu biết rằng điều này còn lâu mới đủ, trình độ này còn lâu mới có thể đọ sức được với người đàn ông đó. Cậu nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, Vô Thương một kiếm chém về phía giáo viên đấu kiếm cậu cũng không mặc đồ bảo hộ.

Thầy kiếm thuật mà Santa mời tới là một người đàn ông Nhật Bản có tính cách rất ổn trọng, thế tấn công của ông ta rất điềm tĩnh và uy nghiêm, ngay cả khi thanh kiếm gỗ trong tay của ông ta chém mạnh về phía đối phương cũng làm cho người ta không cảm giác được một tia sát khí cùng nôn nóng, các chiêu thức kết hợp thường triệt tiêu luồng sát khí tràn ra từ cơ thể của Vô Thương, thậm chí khiến cậu chống đỡ không kịp.

Nhưng mà, không thể không nói rằng Vô Thương rất có tiềm năng với kiếm thuật. Đối với sát thủ mà nói, bọn họ cần nhất chính là trong một chiêu gϊếŧchết đối thủ, không cần dây dưa với đối thủ, như vậy cố định chiêu thức, cùng bọn họ không khác nhau là mấy. Nhưng Vô Thương lại mang chiêu thức cùng kiếm thuật của bản thân dung hoà vào nhau, vừa có thể cắt giảm sát khí toát ra cảu bản thân, cũng vừa làm cho các chiêu thức kiếm thuật mà cậu tung ra càng tăng thêm phần sắc bén. Sự tinh tế này của cậu khiến giáo viên dạy kiếm thuật dẫu có khắt khe đến mấy cũng không thể không nở ra nụ cười khen ngợi.

"Chủ nhân, Thường Đạo tiên sinh khen Vô Thương rất có thiên phú, khuyến nghị ngài hãy thu nhận cậu ta làm người của ngài."

"Vậy sao."

Santa buông cốc cà phê sứ cốt trong tay xuống, nhìn đáy cốc chạm vào khay phát ra tiếng va chạm nhỏ thanh thúy, sắc mặt có chút khó lường.

"Maria. Cốc sứ xương của Delica luôn làm tôi cảm thấy khó chịu. ”

"Vậy cần đổi thành hoa hồng ở Yorkshire không?" Vô Cung khẽ cúi đầu, thuận theo lời của Santa nhỏ giọng hỏi.

"Đổi lại đi."

"Vâng."

Vô Cung đặt những chiếc cốc cà phê lên trên bàn gỗ rồi trở lại xe đẩy, sau đó nhẹ nhàng đẩy bàn ăn ra, rời đi, chuẩn bị đổi một bộ cốc và hạt cà phê. Vì Santa không có tiếp tục nói về đề tài này nữa, nên với tư cách là một quản gia tài ba, Vô Cung cũng biết thế nào là đủ.

Sau khi lớp học kiếm thuật vào ngày hôm đó của Vô Thương kết thúc, những gì cậu nhìn thấy khi đến là một cảnh tượng gần như khiến người nghẹt thở.

Dải hoa hồng đỏ tươi dường như đã bị thu nhỏ lại thành bối cảnh nền, trong một mảnh yên tĩnh, hương hoa hồng thoang thoảng theo làn gió nhẹ lượn lờ ở chóp mũi, ngay cả trong khoang mũi, cũng giống như đã tràn ngập những phân tử ngọt ngào. Người đàn ông đó, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên ghế mây màu xanh biếc, mái tóc đen xõa tung trên vai, theo độ cong của gió nhẹ mà phất phất, khuôn mặt bởi vì hai mắt nhắm lên mà mang theo một chút nhu hòa, hàng mi dài che đi hàn ý lạnh như băng thường có trong mắt, cả người đều có vẻ ôn nhu. Giống như một bức tranh phấn nước dịu dàng, màu sắc nhẹ nhàng mang theo sự dịu dàng mê hoặc như gió nhẹ…

"Vô Thương, cậu còn không hiểu quy củ sao..."