Chương 9/2

Thân là một sát thủ, tất nhiên là cậu sẽ dùng một chiêu ngoan độc nhất để kết liễu tính mạng của đối phương, mà loại kiếm pháp chính thống này, Vô Thương quả thực là chưa bao giờ học qua, huống hồ, cậu cũng không cho rằng loại kiếm thuật đứng đắn này sẽ giúp ích được cái gì cho mình. Bởi vậy, tuy rằng nói là nghiêm túc học tập cách đấu kiếm, nhưng trong lòng Vô Thương cũng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc cùng khinh thường.

Kiếm pháp mà Vô Thương học là cách đấu kiếm truyền thống có thể nói là đấu kiếm kiểu cổ, trong đó các võ sĩ Nhật Bản cổ đại được cho là sẽ chiến đấu bằng võ thuật "Thực thụ" của mình, đều không phải là sử dụng kiếm tre như bình thường để thi đấu.

Động tác lúc bắt đầu học của cổ kiếm là sự khởi đầu của việc phân rã các động tác, sau đó bắt đầu từ một động tác đơn lẻ rồi các động tác kết hợp, liên tiếp xuất kích, sau đó dần dần đi vào chuỗi luyện tập, rồi lại chuyển thành luyện tập chuyên sâu. Do đó tiến tới toàn bộ thực hành, hơn nữa đưa các kỹ năng phản công vào giữa thực hành, mở rộng từ chiến đấu sang chiến đấu tay đôi. Tuy nhiên, đối với người mới học mà nói,độ chuyển động chính xác đơn điệu được coi là rất tẻ nhạt.

Nhưng mà, 1 giờ sau, Vô Thương bị Santa dùng một hồi võ công yên lặng của mình, nhắm thẳng mũi kiếm vào yết hầu của cậu không chút suy nghĩ.

Santa cứ lặp đi lặp lại hành động khi Vô Thương cảm thấy nhàm chán, Vô Thương xuất hiện trước mặt Santa cậu có chút nóng nảy, trên người cậu mặc một bộ đồ mùa hè màu đen mát mẻ. Lớp vải đen mềm mại trên người cậu bị một ánh mắt không thể lay chuyển nhìn xuyên thấu.

Nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Vô Thương, Santa đưa ra một phần thưởng. Điều kiện là Vô Thương có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào ám sát hắn, nếu cậu thắng thì hắn sẽ thả cậu đi.

Loại phần thưởng này tất nhiên là Vô Thương đã từng mở miệng yêu cầu. Vì vậy, cho nên dẫu có dốc hết toàn lực, cậu vẫn muốn thắng hắn!

Vô Thương cũng cầm trong tay một thanh chiến kiếm chưa khai mở, gần như cùng lúc với việc trọng tài ra lệnh cho cuộc thi bắt đầu, mà lao ra. Nhưng mà, cậu vẫn là quá coi thường người đàn ông này, chiêu thứ nhất vô cùng đơn giản, chiêu thứ hai, còn chưa kịp tung ra tuyệt chiêu, thì lưỡi kiếm sắc bén đã kề sát cổ họng. Còn chưa kịp xuất chiêu thì cậu đã bị thua.

Santa rút thanh kiếm đang để trên cổ họng của đối thủ ra khỏi, vẻ mặt không chút thay đổi.

"Cậu đã thua."

Nhưng, đó là sự thật.

Vô Thường cúi đầu, nhìn không thấy được vẻ mặt của cậu.

"Kiếm pháp này tuy rằng chỉ là kỹ xảo, không có chuyên môn gϊếŧ người, nhưng nó càng hàm chứa nhiều ý nghĩa tinh thần. Học kiếm thuật truyền thống là để bảo vệ bản thân, không chỉ là về thân thể mà còn là về phương pháp, mà còn quyết định ở thể lực, cùng sự quan sát nhạy bén, lý giải, phán đoán và kiên quyết thực hành, tự hỏi, kiên trì, tôn trọng, nương tay. Sát khí trên người của cậu quá nặng, cậu còn chưa ra tay, người khác đã có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Cậu không xứng với cái danh sát thủ."

Sau khi nói xong lời này, Santa cũng không quay đầu lại đã rời đi, để lại Vô Thương người vẫn còn đang mãi cúi đầu xuống. Chỉ là, nắm tay nắm chặt, mới lộ ra trong lòng Vô Thường lúc này cảm thấy rất thoải mái.