Chương 9

Sau khi nhào nặn trong chốc lát, đôi chân tê dại đã khôi phục một chút tri giác, cảm giác đau đớn tê dại cũng dần dần biến mất. Ngay khi cậu đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì phía sau bình phong lại truyền đến một trận tiếng sột soạt, Vô Thương vừa quay đầu lại, đã ngay lập tức nhìn thấy con mãng xà đen kia từ phía sau bình phong lộ ra thân mình.

Loại cảm giác khó thở cùng sự đau đớn của thể xác đến giờ vẫn còn tồn tại rất rõ ràng vẫn còn ẩn giấu trong ký ức của não bộ, Vô Thương phản xạ có điều kiện thân mình căng thẳng bày ra tư thế phòng bị, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào mình đề phòng cùng khẩn trương. May mắn sao, con mãng xà đen kia dường như đã không còn hứng thú với Vô Thương nữa, nên sau khi gây ra một tiếng động nhỏ, nó quanh co bò đến trước mặt cậu rồi bò vào phòng ngủ.

Cho đến khi cái miệng rộng với cái lưỡi đỏ ngòm của con trăn đen biến mất, Vô Thương mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra ồ ạt.

Đã là dạy dỗ sủng vật, thì phải đưa ra yêu cầu và các mánh khóe. Sau khi cho một viên kẹo lại cho một trận roi, thú cưng không ngoan như thế nào cũng sẽ trở nên nhu thuận mà dịu dàng. Và ở đây Santa là chủ nhân, Vô Thương cũng biết rõ điều này.

Vết thương trên người cậu sau khi bôi thuốc đã đỡ hơn rất nhiều, vốn chỉ là vết thương ngoài da nhìn qua có chút dữ tợn, nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại, sau khi bôi thuốc nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày sau sẽ khỏi hẳn.

Và đợi đến khi Vô Thương gặp lại Santa, đã là chuyện của mấy ngày sau.

Mấy ngày nay, giống như là cậu được bố thí chút tự do, đồ ăn có chuyên gia đưa lên và việc di chuyển của cậu cũng không bị hạn chế, ngay cả khi nó có tương đối thoải mái. Nhưng Vô Thương hiểu rõ rằng tuy nhìn biệt thự gần như trống rỗng và không có ai khác bảo vệ nhưng đâu đó nó vẫn được kiểm soát rất chặt chẽ. Trải qua kinh nghiệm chạy trốn thất bại lần trước, cùng việc bị dạy dỗ, cậu biết, ở trong bóng tối, không biết có bao nhiêu ánh mắt khó có thể phát hiện đang tuần tra, mà cậu ở trước mặt những ánh mắt này, không hề có chỗ che giấu.

Chỉ là ở lần trước ngắn ngủi một lần xuống tay thậm chí còn không thể nói giao đấu, Vô Thương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng người đàn ông đó mạnh như thế nào. Nhưng bây giờ, nhìn Santa ngồi trên ghế quý phi trên tay cầm 《 Kinh Thánh 》 im lặng dựa vào ghế dài, cậu không thể che giấu được cảm xúc bất ngờ của mình, bởi vì, người đàn ông trước mắt này, nói rằng hắn sẽ huấn luyện cậu? !

Santa nhìn khuôn mặt kinh hãi của Vô Thương, khuôn mặt vẫn như cũ không có biểu lộ ra chút sóng gió nào.

"Móng vuốt của cậu còn chưa đủ sắc bén, mà tôi trước giờ không hề thu nhận sủng vật vô dụng."

Mặc dù Vô Thương đối với xưng hô sủng vật và chủ nhân vẫn cảm thấy phẫn nộ như trước, nhưng cậu cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Santa. Ý của Santa là cậu vẫn không đủ mạnh, nên cần phải để hắn huấn luyện thêm? Nhưng hắn không sợ là sau khi cậu học xong sẽ phản bội lại hắn sao?

Dường như là hiểu được suy nghĩ trong lòng của Vô Thương, Santa lộ ra một nụ cười không rõ.

"Mèo không có móng vuốt thì không phải là một con mèo giỏi."

Nói là làm. Sau khi vết roi trên người Vô Thương khỏi hẳn, cậu đã bị mang đến phòng huấn luyện tập đặc biệt, mà nội dung tất nhiên là về kiếm thuật.