Chương 26

Nagashima từ từ đứng thẳng lên, khuôn mặt nghiêm nghị có chút tái nhợt. Sau khi cúi chào Santa một cách kính trọng, ông ta lập tức tiến về phía cửa. Khi đi ngang qua Vô Cung, Nagashima dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Vô Cung dang lộ ra vẻ mặt vô cảm, ông ta nhíu mày như hiểu ra điều gì đó, quay lại nhìn Santa đang lặng lẽ uống trà, nhếch mép như muốn xác nhận. . . Nhưng cuối cùng cũng không chút do dự rời đi.

Vô Cung đóng cửa lại, quỳ xuống và ngồi lại bên cạnh Santa, cúi đầu không nói gì.

"Vô Cung, cậu có hiểu tiên sinh Nagashima nói gì không?"

Santa không nhìn lại nhưng cũng cảm thấy hơi thở của người kia không đều.

“Vâng, Vô Cung hiểu rồi.”

Ánh mắt Santa nhìn về phía cửa, trên môi nở nụ cười không rõ: “Hy vọng cậu thực sự hiểu."

Trong khi đó Vô Thương ở bên này đang luyện quyền, thân trên của cậu đổ mồ hôi đầm đìa.

Kể từ lần trước, khi cậu nói những lời đó với Santa, Santa tuy không từ chối, nhưng cũng không có phản ứng nào khác, vẫn đối xử với cậu giống như lúc trước, thái độ cũng không hề thay đổi. Và điều này khiến cậu cảm thấy có chút bực dọc.

Vô Thương đấm mạnh vào bao cát, động tác sắc bén ngay lập tức khiến bao cát rung chuyển một cách nguy hiểm. Nhưng một cú đấm không đủ để thể hiện sự khó chịu trong lòng cậu lúc này, vì vậy Vô Thương cứ hết lần này đến lần khác đấm vào bao cát, như thể bao cát nặng nề màu xanh này là bộ mặt của tên quản gia kinh tởm đáng ghét kia.

Nghĩ đến quản gia, cơn tức giận trong lòng Vô Thương lập tức bùng cháy dữ dội hơn.

Vô Cung đó, luôn có vẻ mặt nghiêm túc, như thể không ai có thể lọt vào mắt anh ta, duy chỉ khi nhìn thấy Santa, ánh mắt đó mới hơi dịu xuống và sẽ không quá lời khi nói rằng anh ta đã trở thành một chú chó trung thành.

Vô Thương dùng tay phải đấm vào bao cát trước mặt, nhưng lực phản ứng mạnh cũng đã phản kích lại khiến xương ngón tay của cậu trở nên tê dại.

Ngày hôm đó, Santa không trả lời cậu và bỏ đi không nói một lời, như thể cậu không quan trọng gì với hắn cả. Giống như đối với Santa, Vô Thương chỉ là một con thú cưng thú vị. Thậm chí chỉ là một con thú cưng có móng vuốt không đủ sắc bén.

Vô Thương thu tay lại, cởi găng tay đấm bốc ra, nhìn đốt ngón tay hơi đỏ bừng của mình, đôi mắt cậu loé lên như một con báo dữ, trông có chút khát máu.

Điều cậu muốn nói với Santa là cậu không phải là một thú cưng vui tính mà là một người đàn ông có thể ngang hàng với hắn, một người đàn ông có thể mạnh mẽ như hắn.

Khi Vô Thương tìm thấy Santa, khi ấy Santa đang đọc Cựu Ước trong phòng làm việc của mình. Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua tờ giấy hơi thô ráp, khung cảnh yên tĩnh khiến Vô Thương im lặng một lúc, Santa cũng không muốn hỏi cậu đến đây có việc gì.

"Anh……"

Nhưng ngay khi Vô Thương vừa nói, Santa đã ngẩng đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt hắn vẫn sâu như ao, không lộ chút cảm xúc nào.

"Tôi đã nói là cậu không được phép gọi danh xưng khác ngoài chủ nhân rồi mà? Vô Thương, cậu lại quên nữa sao?"

Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng truyền vào tai Vô Thương, khiến cậu nhất thời quên mất mình đang định nói gì, trong mắt chỉ còn lưu lại ánh mắt lạnh lùng của Santa, nhưng thay vì nói Santa đang thực sự nhìn cậu, thà nói rằng hắn đang nhìn một món đồ thì đúng hơn.

"Tôi là người, không phải sủng vật."