Chương 17: “Sao vẫn ăn chưa no hả?”

Mới chỉ liếʍ qua hai lần, lỗ nhỏ bên trong Khâu Lý đã lại tê rần, co rút lại, cô kêu lên:

“Duẫn Hải Quân…”

“Ừ?” Anh chuẩn bị lại liếʍ liếʍ tay.

"Nếu không..."

"Nếu không cái gì?"

Khâu Lý ngượng đến mức không dám nhìn anh: “Không thì lại làm lần nữa đi.”

Duẫn Hải Quân nhướn mày: “Sao vẫn ăn chưa no hả?”

Nói xong, anh cởϊ áσ sơ mi trên tay Khâu Lý ra, giải phóng tự do cho cô rồi nói: “Tôi hút xong điếu thuốc rồi sẽ lại thỏa mãn cho cậu.”

Duẫn Hải Quân ra phòng khách, ngồi lên sofa. Anh cúi người, chống tay lên đầu gối, vừa lấy điếu thuốc ra thì thấy Khâu Lý bước tới.

Tiểu mỹ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tới, thân hình đẹp như một bức sơn dầu, đẹp đến mức vô thực.

Khâu Lý chạm lên vai anh: “Tôi muốn thử trên ghế sofa.”

Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng thấy vui.

Khâu Lý chủ động hôn anh mấy cái, rồi ngồi lên người anh, vịn lấy hai vai. Cô tự dùng huyệt đạo của mình chà xát lên dươиɠ ѵậŧ anh, rồi lại hôn lên cổ, cằm, cơ bắp của anh… Tất cả những nơi có thể kí©h thí©ɧ, cô đều hôn, thậm chí còn liếʍ nữa.

Bàn tay thô ráp của Duẫn Hải Quân đỡ trên lưng cô. Anh rít một hơi thuốc, nhả một vòng khói rồi cúi xuống mυ"ŧ lấy núʍ ѵú của cô. Cô có vẻ thích như vậy, cơ thể tự động ưỡn ra sau, lại rêи ɾỉ thêm một chặp.

-

Khâu Lý đã rất nhiều lần tưởng tượng về lần đầu tiên của mình. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ kí©h thí©ɧ hưng phấn như thế này. Một đêm thôi mà cảm giác như mấy ngày vậy, cảm giác rất khó quên.

Cô cũng nhớ rất rõ ràng, đêm đó làm đến ba lần. Nhưng còn cô thì khóc xin chắc chắn hơn ba lần, đến lúc mê man mà thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Duẫn Hải Quân dậy rất sớm. Anh đến tiệm sửa xe, làm giúp vài việc cho hàng xóm. Rồi mua rất nhiều đồ ăn xung quanh đó, nóng vội quay về nhà.

Khi anh quay về, Khâu Lý nghe được tiếng người bước vào, mơ màng cất tiếng:

“Cậu ra ngoài về rồi à?”

“Ừ.” Áo sơ mi trên người Duẫn Hải Quân đẫm mồ hôi. Anh đem túi nhỏ túi lớn đặt lên bàn ăn, đến trước cửa phòng ngủ nói: “Tôi không biết cậu ăn được gì hay thường ăn cái gì nên đã mua bánh bao, bánh quẩy, bánh rán hành, cháo, mỗi thứ một ít. Nếu không hợp khẩu vị thì chút nữa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”

Khâu Lý cuốn chặt trong chăn, nghiêng người nhìn về thiếu niên đang đứng ở cửa, có chút liên tưởng đến đêm cuồng nhiệt hôm qua của hai người. Anh lúc này người tựa cửa, tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng, chỉ đối với cô mới dịu dàng vậy thôi.

Khâu Lý khẽ cong khóe mắt cười: “Duẫn Hải Quân, cậu biết diễn kinh kịch sao?”

Anh ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Làm sao mà buổi tối cậu lại trở mặt như vậy được? Ban ngày thì ngây thơ, ban đêm thì hóa sói.”

“..”

Duẫn Hải Quân ngại ngùng gãi gãi cổ, đối với người anh thích, liền mỉm cười thật trong sáng. Có lẽ vì sự khác biệt này nên khiến cho Khâu Lý không nhịn được mà thổ lộ.

“Duẫn Hải Quân, lần trước cậu đưa tôi đi ăn mì cay, tôi chọc cậu, cậu cứ xấu hổ mãi. Sao có thể đáng yêu vậy chứ?”

Sau đó còn nói thêm: “Tôi rất thích đó…”