Chương 22: Điều ước thứ ba

Duẫn Hài Quân phiền não không muốn nghe, anh không có tâm tình quản chuyện cá cược nhàm chán lố bịch của mấy cô gái.

Tiếp theo, anh lại nhận được một tin nhắn nữa, lần này là tin nhắn chúc mừng sinh nhật của dì anh, mới đầu tưởng như chỉ là chúc mừng đơn thuần thôi.

“Hải Quân à, sinh nhật vui vẻ nhé. Cô chú chúc cháu học hành thành tài, sớm thành trụ cột của xã hội, mang về tương lai vẻ vang cho nhà họ Duẫn.”

Nhưng sau đó lại có thêm một tin.

“Còn một việc nữa, cô cũng không còn cách nào khác phải nói. Trước đây khi mẹ cháu đổ bệnh, cô chú đã ứng ra hơn sáu vạn. Đừng nghĩ cô là người làm ăn mà xem đó là số tiền nhỏ. Chuyện kinh doanh đôi lúc cũng có rủi ro. Gần đây tiền vốn có chút khó khăn, cháu xem có thể trả lại trước cho cô một vạn không? Khi có tiền rồi thì cô có thể đưa lại cho cháu. Thật là cô cũng hết cách rồi mới phải nói với cháu chuyện này…”

Trời đổ mưa không ngừng.

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn, gột rửa trên ô kính, đường đi trắng xóa nhìn không rõ. Điện thoại trong tay dần nóng lên, Duẫn Hải Quân nhìn ra ngoài, ánh mắt u ám có chút buồn bã.

Vốn tưởng rằng thế giới của mình đã có chút màu sắc, cuối cùng chỉ sau một đêm, một chút sắc màu cũng không còn nữa.

-

Xe bus đi ra đến ngoại thành nơi nhà máy thép. Duẫn Hải Quân xuống xe, cười nhạo chính mình đã không có tiền còn dám tùy tiện ngồi xe đi xa như vậy. Cuối cùng vì để tiết kiệm tiền, anh phải ngồi hai chặng xe bus mới về đến nhà.

Không có dù che mưa, cả người đều ướt sũng.

Trong căn nhà cũ ẩm thấp, trời mưa lại càng thêm ẩm ướt, trên kính đều mờ hơi nước càng khiến cho không khí lạnh hơn.

Duẫn Hải Quân bước vào phòng, tóc tai ướt hết cả, từng giọt mưa cứ thế rớt xuống trên ngực, trên bụng anh lạnh buốt. Anh tùy tiện lau khô tóc và cơ thể, thay quần áo, đứng ở cửa, nhớ lại rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Không chỉ nhớ đến sự chìm đắm của những ngày qua, mà còn nhớ đến một nhà ba người hạnh phúc ngày nào. Khi đó, anh còn có bố mẹ ở bên hát chúc mừng sinh nhật, còn có cả bánh kem.

Không như hôm nay, chẳng những đã không có chuyện vui nào mà còn liên tiếp xảy ra những chuyện tồi tệ. Ở trong căn nhà trống trải, chỉ còn một hộp mì ăn liền để làm bữa tối.

Duẫn Hải Quân xé lớp vỏ, đổ nước nóng vào rồi đậy quyển tạp chí trên bàn lên. Anh rút thuốc, tắt đèn, chỉ còn tàn thuốc cháy đỏ là ánh sáng leo lét.

“Coi như mày là nến đi.”

Không thể thảm hơn, anh nhắm mắt cầu nguyện.

Thực ra mỗi năm sinh nhật đều cầu nguyện những điều giống nhau.

Thứ nhất: hi vọng luôn khỏe mạnh. Thứ hai: hi vọng tốt nghiệp xong có công việc ổn định. Thứ ba: hi vọng mình kiếm được vợ.

Nhưng mà hiện tại ước đến điều thứ ba, lông mi khẽ động. Anh nhớ đến một người, liền đổi điều ước thành:

Hi vọng tình cảm của mình không bị ai đùa giỡn.