Chương 23: Đã không có gì tốt đẹp thì cũng đừng nên có chuyện gì xấu chứ.

Ăn mì tôm xong, sinh nhật mười bảy tuổi coi như đã trôi qua.

Duẫn Hải Quân đi tắm, gột rửa hết những xui xẻo ngày hôm nay. Sấy tóc xong, cả người và tinh thần đều dễ chịu hơn một chút. Anh chui vào chăn, nhưng lại vô thức nhìn đến cái gối bên cạnh, đêm xuân cùng người nào đó lại hiện về.

Nhưng kí ức cũng dừng lại ở đó.

Sau đó, Duẫn Hải Quân mở WeChat, đều là tin nhắn chúc mừng.

Cậu, em họ, Yến Hiếu Tiệp đều gửi tin nhắn. Cậu chúc ba câu liên tiếp, còn gửi bao lì xì một nghìn tệ. Em họ thì nói sẽ mời anh đi ăn mì cay một tuần. Yến Hiếu Tiệp thần bí hơn, nói mai sẽ tặng quà cho anh.

Tin nhắn từ tài khoản có ảnh đại diện là đàn violin kia thỉnh thoảng vẫn hiện lên. Duẫn Hải Quân cũng mở vào, tin nhắn rất dài, ủy khuất.

Suy nghĩ của anh đột nhiên trở về một đêm khuya của mấy năm trước.

Lúc đó, mẹ bệnh nặng phải nằm viện. Anh ở trong bệnh viện, đi lấy nước ấm, vô tình nghe được cô chú nói chuyện.

Cô của anh bực bội nói với chú: “Haiz, cái siêu thị mini của chúng ta cũng không kiếm được bao nhiêu. Lấy sáu vạn ra để trị bệnh cho chị ấy, không phải là chuyện không thể. Nhưng mà anh trai anh tự dưng không nói lời nào trốn sang Việt Nam rồi. Duẫn Hải Quân thì còn đi học, tiền này ai sẽ trả lại cho chúng ta?”

“Em nhỏ tiếng thôi.” Chú nhìn quanh. “Cô ấy dù sao cũng là chị dâu, trước kia đối xử với chúng ta cũng đâu có tệ, tiền này để tính sau đi.”

“Sao anh tốt bụng thế? Anh định làm Bồ tát sống à?”

Cô trách mắng một hồi rồi lại thở dài. “Duẫn Hải Quân cũng thật đáng thương. Nó còn nhỏ, không cha không mẹ, anh nói xem, trên đời này có những người dường như không xứng được hưởng hạnh phúc.”

Nói nhiều như vậy nhưng Duẫn Hải Quân nhớ rất rõ câu cuối cùng.

Sau đó mẹ mất, anh càng cô độc hơn, không thích nói chuyện, không có bạn bè, cũng không nghĩ đến việc sẽ kết bạn với ai.

Bởi vì chẳng có điều gì tốt đẹp đến với anh cả, ít nhất là cho đến năm mười bảy tuổi.

-

Đã không có gì tốt đẹp thì cũng đừng nên có chuyện gì xấu chứ.

Đêm qua trước khi ngủ, Duẫn Hải Quân ở bên dưới những tin nhắn dài dằng dặc của Khâu Lý trả lời một câu: “Chúc tốt đẹp.” rồi xóa WeChat của cô.

Sáng hôm sau, chú của anh gọi điện, nói hôm qua cô bị bệnh nên nói năng linh tinh đừng để ý. Chú chúc anh sinh nhật vui vẻ, còn gửi một nghìn tiền lì xì. Cuối cùng nói rằng anh không nợ cô chú sáu vạn tệ đó. Nói anh sống cho tốt, cần gì thì bảo chú.

Trước khi vận may đầu tiên kịp đến thì cửa sắt đột nhiên bị mở ra. Duẫn Hải Quân quên mất là đã đưa cho Yến Hiêu Tiệp một bộ chìa khóa nhà. Lí do cũng thật buồn cười.

Yến Hiếu Tiệp nói sợ anh một mình ở trong nhà, sống chết chẳng ai hay.

Yến Hiếu Tiệp vẫn vậy, mặc một cây hàng hiệu, đồ trang sức ra dáng thiếu gia nhưng nhìn vẫn thấy vô sỉ thế nào đó.

Anh ném hộp giày lên giường: “Người anh em, tôi biết cậu thích đôi này, cầm lấy đi.”