Chương 33: Hai thế giới

Art Hall số 3 là một sảnh biểu diễn nhỏ, có tổng cộng 3 tầng. Những chiếc ghế nâu đỏ được xếp vòng cung, không cứng nhắc, đây cũng là ý đồ của kiến trúc sơ, nhìn như những nốt nhạc.

Người xem bắt đầu lục tục tiến vào, có vẻ như khá kín chỗ. Chính giữa được đặt một chiếc piano cùng micro.

Khâu Lý cùng Đường Việt biểu diễn mở màn với đoạn "Polaris in D Major".

Đường Việt mặc đồ vest màu đen, cùng Khâu Lý cúi chào khán giả. Ngọn đèn trở nên mờ dần, bọn họ bắt đầu chơi đàn.

Khâu Lý cứ nhìn vào hai ghế ở vị trí chính giữa, nhưng mãi vẫn không thấy thiếu niên kia ở đâu cả.

Hai người phối hợp rất ăn ý, uyển chuyển du dương, có thể nói là hoàn mỹ.

Biểu diễn được một nửa, lúc Khâu Lý vô tình ngước mắt lên, ở nơi sáng tối giao thoa, cô thoáng thấy bóng người. Khuôn mặt kia hình như là khuôn mặt cô đang mong chờ nhất.

Có lẽ nhờ vậy, Khâu Lý càng diễn nhập tâm hơn. Ánh đèn xoáy tròn vào những ngôi sao trên chiếc váy xám bạc. Nhìn Khâu Lý giống như một tiểu tiên nữ đang nhấp nháy.

Thỉnh thoảng cô sẽ lại nhìn lên chỗ Duẫn Hải Quân, đáy mắt sáng ngời, tươi cười. Thoáng chốc cô nhìn thấy có vẻ anh cũng cười lại.

Buổi diễn vừa kết thúc, Khâu Lý cũng không kịp thay quần áo, cô xách túi chạy thẳng ra bên ngoài, bắt gặp Duẫn Hải Quân đang chờ mình ở hành lang.

Khâu Lý rất vui vẻ, mỗi bước đi có chút ngại ngùng, đến trước mặt Duẫn Hải Quân:

“Tôi không nghĩ cậu sẽ đến.”

Duẫn Hải Quân đem bó hoa ở sau lưng tặng cô. Giấy gói màu vàng nhạt, có hoa hướng dương, có một chút cúc nhỏ, nhìn rất đẹp, rất hợp với thiếu nữ.

Khâu Lý bất ngờ ngoài dự đoán, kinh ngạc đưa tay đón lấy, “Tặng tôi sao?”

Cô hỏi như không hỏi, nhưng khi trong lòng không ngừng kích động, có vẻ như người ta toàn hỏi những điều vô nghĩa.

Duẫn Hải Quân gật đầu: “Ừm. Đến xem biểu diễn đâu thể đi tay không được. Tôi cũng không biết loại nào thì được, chủ tiệm chọn cho tôi.”

Khâu Lý không giấu sự mừng rỡ, khóe mắt cong lên: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Trên hành lang, không khí giữa hai người càng lúc càng mập mờ.

Duẫn Hải Quân lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng: “Cậu rảnh không? Tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Được.” Khâu Lý đồng ý.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Mì cay.”

Duẫn Hải Quân đưa tay lên quai hàm sờ sờ, cười nói: “Tuy không có tiền nhưng mời cậu một bữa ăn thì đâu đáng gì, đừng xem thường tôi vậy chứ.”

Khâu Lý cười trả lời: “Vì tôi muốn ăn đó. Bình thường bố mẹ không cho tôi ăn đâu nên cũng lâu lắm rồi không được ăn.”

Thực ra Khâu Lý chọn ăn mì cay đúng là có phần nghĩ đến sinh hoạt phí của anh, nhưng hơn nữa cô cũng muốn tìm hiểu xem bình thường anh sống như thế nào.

Duẫn Hải Quân đưa Khâu Lý đến một cửa hàng bên ngoài khu tập thể nhà máy cũ.

“Anh Lý, cho em mì cay.”

Anh thường xuyên ăn tối ở đây, hương vị cũng không tệ chỉ có điều đây chỉ là một quán ăn nhỏ.

So với phòng nghệ thuật Tri Hòa ban nãy thì rõ ràng là hai thế giới.