Chương 35: “Khâu Lý, tôi thích cậu.”

Hai người chọn một con đường trong công viên ven hồ, đơn giản vì cái hồ này rất nổi tiếng. Vừa lúc đến mùa xuân, thời tiết đẹp, trên hồ có rất nhiều người chèo thuyền, xung quanh lại có nhiều người cũng đến dã ngoại.

Duẫn Hải Quân với Khâu Lý sóng vai bước. Công viên rất lớn, cũng khó mà đi dạo được hết. Cô mặc chiếc váy len màu xanh nhạt. Anh mặc áo khoác da. Thật trùng hợp, nhìn cứ như tình nhân.

Buổi chiều mùa xuân, những bóng cây xao động sau lưng đôi trẻ, phong cảnh hữu tình.

Đi tới đi lui, bàn tay cô không cẩn thận đυ.ng trúng Duẫn Hải Quân. Cô nhẹ nhàng cúi đầu xem xét, thử duỗi tay, phát hiện bàn tay anh rất lớn. Khâu Lý cũng cười, có chút kích động muốn cầm tay anh.

Thế nhưng mà tiếng chuông của chiếc xe chở người đi ngắm cảnh vang lên, phá vỡ tưởng tượng lãng mạn của cô. Cô đem thu tay lại.

“Bố mẹ cậu ở đâu?”

Khâu Lý đột ngột hỏi về gia đình anh.

Tuy chủ đề nhạy cảm nhưng Duẫn Hải Quân cũng không che giấu: “Khi tôi học tiểu học thì bọn họ ly hôn. Sau đó bố tôi qua Việt Nam, cũng không quản tôi ra sao, càng không liên lạc với mẹ.” Nhắc đến mẹ, mắt anh cũng thoáng hồng: “Hai năm trước mẹ tôi bị ung thư đã qua đời rồi.”

Nói xong, anh yên lặng đi về phía trước.

Khâu Lý sửng sốt đứng yên tại chỗ, hơi ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào thế giới của anh, cảm nhận sự khác biệt đến vậy. Cuộc sống của cô trước nay đều nhẹ nhàng. Mọi người cứ như còn sợ đối với cô không đủ dịu dàng, lại cho cô tất cả những gì tốt nhất trên đời này. Còn thế giới của anh, lại hoang vu u ám như vậy. Cô không thể tưởng tượng được mỗi ngày chính anh đã vượt qua thế giới lạnh lẽo này như thế nào.

Phát hiện ra người bên cạnh không thấy đâu nữa, Duẫn Hải Quân quay lại, chỉ vào sạp hàng bên cạnh, cười với Khâu Lý: “Cậu ăn lòng nướng không?”

Không biết qua bao lâu, cô mới sụt sịt nhỏ nhẹ: “Ăn.”

Đêm trước khi sinh nhật 17 tuổi của họ chính là đêm khó quên nhất của bọn họ.

Tại ngõ nhỏ phía sau khu tập thể nhà máy cũ, Khâu Lý ngoan ngoãn đi theo Duẫn Hải Quân về nhà. Anh đuổi cô về ba lần nhưng hình như cô cố ý muốn đến xem nhà anh như thế nào.

Duẫn Hải Quân đi trước, hai tay chắp sau lưng. Khâu Lý nhìn chằm chằm vào bà tay anh, nghĩ ra gì đó. Cô bước hai bước, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay anh vài vòng. Ngứa ngáy. Trái tim anh cũng ngứa ngáy.

Cuối cùng, Duẫn Hải Quân quay lại, ôm lấy cái cổ gầy mịn như nhung của Khâu Lý, nhìn khuôn mặt anh mê mẩn bao lâu nay mà nhịn không được, cúi xuống hôn.

Anh chưa hôn bao giờ, nhưng dường như có một sức sống mãnh liệt tỏa ra từ xương tủy, không chỉ môi và răng, trái tim hai người cũng như mở ra. Dùng bản năng của mình mà tùy ý xâm chiếm Khâu Lý.

Sau đó Duẫn Hải Quân rời môi cô, tiếp tục hôn lên mặt cô. Anh nhìn thẳng vào cô chậm rãi nói:

“Khâu Lý, tôi thích cậu.”