Chương 3: Nhược điểm của thầy Đường

Đường Dục Thư cuối cùng cũng chấm xong bài thi toán, vươn vai, duỗi người, đem bài thi đối chiếu điểm bài làm.

Có hai người một trăm điểm, trong đó một bài là của Ngụy Bá Thiến, anh nghĩ đến chiếc điện thoại màu đỏ đặt trong ngăn kéo, không khỏi lắc đầu thở dài.

Nữ sinh này, đầu óc thông minh nhưng tinh ranh nghịch ngợm không kém, lại còn cố ý chiếm tiện nghi trên bàn tay của anh, anh thật sự là.......

Anh khẽ nhấp môi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đỏ mặt.

Anh vốn dĩ là giao tiếp không tốt, nữ sinh chủ động đối tốt với anh không ít, nhưng anh hoàn toàn không biết nên cư xử như nào với nữ sinh ở trường, đành phải tránh ra thật xa.

May mắn là nữ sinh học toán lại rất ít, ở phương diện này thật ra cũng tốt, nhưng ai biết nữ sinh cấp 3 so với nữ sinh đại học lại còn chủ động, hung mãnh, đáng sợ, một đám đều là mời rồi tặng quà, mỗi ngày đều diễn ra như vậy, bởi vì quá được hoan nghênh, thầy chủ nhiệm đã nghiêm chỉnh cảnh cáo anh, anh tuyệt đối không thể cùng nữ sinh yêu đương, nếu không liền lập tức bị đuổi khỏi trường.

Anh sao có thể yêu đương cùng nữ sinh cấp 3?

Đừng nói những chuyện đó, tất cả đều nhỏ hơn anh sáu bảy tuổi, trên thực tế, anh căn bản không biết yêu đương như nào, cùng nữ sinh nói chuyện riêng đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, dĩ nhiên không có khả năng phát sinh sự tình rối loạn lung tung gì.

Anh dùng kẹp kẹp lại bài thi, nhét vào ngăn kéo cùng một loạt văn kiện được xếp ngay ngắn, anh đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

“Thầy Đường.”

Phía bên trái bỗng truyền đến một tiếng nói ôn nhu làm Đường Dục Thư khϊếp sợ.

“Thầy Đường, thầy như vậy cũng quá khoa trương rồi, như thế này đã dễ làm thầy giật mình rồi sao?” Người vừa nói chuyện chính là Tô Quan Ninh - giáo viên ngữ văn, năm nay đã 30 tuổi.

Tô Quan Ninh diện mạo ôn nhu, cách nói chuyện cũng ôn nhu, cảm giác giống như chưa từng có điệu bộ tức giận bao giờ vậy.

Đường Dục Thư đẩy nhẹ gọng kính, cười gượng.

“Thầy Đường muốn đi ăn cơm sao? Tôi hôm nay mang nhiều đồ ăn, muốn mời thầy cùng ăn trưa.”

Tô Quan Ninh để hộp cơm trưa trên bàn, vừa mở nắp ra, một mùi hương lập tức xông thẳng vào mũi, bên trong vô cùng phong phú, có đậu ván, trứng xào, mộc nhĩ, súp lơ, thịt heo hoa mai, hương sắc vị đều đầy đủ cả.

“Cảm ơn.” Đường Dục Thư nhìn ra phía sau, đẩy ghế đứng lên, “Thực ra trưa nay tôi muốn ăn chút mì.”

“Ách.....” Tô Quan Ninh kinh ngạc nhìn anh, “Ăn cơm này cũng không tồi.”

“Không, tôi hôm nay khi rời khỏi giường đã quyết định trưa nay sẽ ăn mì rồi.” Đường Dục Thư mỉm cười chân thành, Tô Quan Ninh tức khắc bị mê đắm.

Khi cô tỉnh táo lại thì Đường Dục Thư đã rời đi rồi.

Đường Dục Thư nhanh chóng rời đi, tính toán đi đến cửa hàng bên ngoài trường, ở đây ăn một bát mì Xuân Dương cùng với một vài món ăn để ăn trưa.

Anh không phải cố ý muốn từ chối ý tốt của Tô Quan Ninh, mà là anh thật sự có thói quen buổi sáng sau khi dậy liền nghĩ buổi trưa sau khi tan làm sẽ ăn cái gì, một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi.

Từ trường học đi vòng qua phía sau, đến cửa sau đi qua một con đường nhỏ là sẽ đến cửa hàng.

Nói như vậy, thời gian nghỉ trưa nơi này sẽ hiếm khi có học sinh, nhưng anh lại thấy hai nữ sinh đang ngồi ở gốc cây cổ thụ phía trước, giống như đang ăn gì đó.

Này.... có một khuôn mặt lại thấy có chút quen thuộc ở đây.

Anh khẽ đẩy gọng kính cận, phát hiện người kia lại là Ngụy Bá Thiến, người đã sờ soạng tay của anh.

Anh suy nghĩ nếu vậy thì quay về con đường khác để đi, nhưng lại nhìn thấy hình ảnh không bình thường mà tư thế đã dần thay đổi—Ngụy Bá Thiến nằm xuống, một nữ sinh khác nhỏ nhắn xinh xắn (anh nhớ rõ tên là Lương Kiều Đình), thế nhưng tay lại đang đặt ở.....còn xoa bộ ngực của cô?

Anh không nhìn lầm đi?

Anh còn bỏ mắt kính ra, lấy tay xoa xoa đôi mắt mình, lau sạch lớp bụi bám trên kính rồi đeo lại.

Anh thật sự không nhìn lầm!

Hai nữ sinh nhưng lại ở nơi công cộng làm loại chuyện bại hoại này, hơn nữa vẫn còn đang ở trong trường?

Bây giờ nữ sinh làm sao vậy, lại có thể ở nơi này làm loại chuyện bại hoại này?

Thân là một thầy giáo, đương nhiên phải lập tức chấn chỉnh cho đúng đắn.

Anh bước nhanh về phía trước, cách hai người khoảng chừng mười bước rồi hô to, “Các em đang làm gì vậy?”

Kiều Đình phản ứng lại là mình đang sờ ngực, cô vội giương cái miệng nhỏ, buồn bực nhìn anh, bộ dạng giống như không làm sai chuyện gì.

Mà Bá Thiến phải qua hai giây sau mới chậm chạp ngồi lên.

Thời khắc cô bò dậy, Đường Dục Thư nhìn cô rõ ràng là còn đang điều chỉnh nội y, hoàn toàn không giống một cô gái rụt rè một chút nào.

Vì sợ nhìn thấy những gì không nên thấy, Đường Dục Thư nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, trừng mắt nhìn vào vách tường đối diện.

“Hi, thầy!” Bá Thiến phất tay nhìn anh, trên gương mặt lộ rõ lúm đồng tiền.

Đường Dục Thư dùng ánh mắt chiều tà liếc nhanh qua, xác định Bá Thiến không có đang kéo nội y, mắt mới nhìn về phía trước.

“Các em.” Đường Dục Thư với gương mặt tuấn tú của mình, bước tới trước mặt hai nữ sinh nói, “Sao có thể ở trong trường học này..... Lại có những hành vi không trong sạch như vậy!”

“Bọn em có làm chuyện như vậy sao?” Kiều Đình khó hiểu giương mắt hỏi.

“Em vừa mới.....” Đường Dục Thư chỉ vào Kiều Đình, rồi lại chỉ vào Bá Thiến, không cách nào nói ra hai từ “Sờ ngực” kia. “Chính mình nghĩ lại xem vừa rồi đã làm cái gì đi!”

“Kiều Đình vừa giúp em mát xa ngực ạ.” Bá Thiến vẻ mặt giả bộ vô cùng tự nhiên, “Bởi vì ngực của em quá nhỏ cho nên em mới bảo Kiều Đình dạy mình cách mát xa như thế nào để ngực có thể hóa lớn hơn.”

Mát xa ngực...... Cách làm cho lớn hơn?

Đường Dục Thư lập tức cảm thấy chính mình đang tiến vào một thế giới khác vậy, đó là thế giới mà anh chưa từng trải qua.

“.....” Đường Dục Thư khóe mắt trùng trùng, đối với Bá Thiến không hề có ý e dè, trong thời gian ngắn lại không tìm được lời dạy dỗ nào.

Cũng bởi vì những lời này, làm hại tầm mắt anh không tự chủ được liền rời xuống chỗ ngực bằng phẳng kia của Bá Thiến.

“Thầy đang nhìn ngực của em sao?” Bá Thiến chỉ vào anh kêu lên.

“Tôi....... Tôi không có....” Bởi vì chột dạ cho nên anh đỏ mặt, vội quay đầu nhìn về phía phòng học.

“Thầy, thầy cũng không phải là cảm thấy bộ ngực của em rất nhỏ phải không?” Bá Thiến trừng to mắt nhìn anh chằm chằm.

“Tôi...... Tôi không rõ.....”

“Nào, thầy nhìn xem.” Bá Thiến kéo căng áo ra, “Bộ ngực của em thật sự rất nhỏ, cho nên mới nhờ Kiều Đình giúp em mát xa bộ ngực, thầy xem ngực của Kiều Đình lớn như vậy, em cũng muốn giống như cô ấy. Thầy, thầy là thích bộ ngực lớn một chút hay nhỏ một chút của nữ sinh vậy?”

Bị “ngực” luân phiên công kích, trong đầu Đường Dục Thư lúc này tựa như giải sai phương trình, đã hỗn loạn một mảnh, hoàn toàn không biết làm thế nào để đối phó với tiểu ác ma này.

“Tôi..... Đều không thích!”

“A? Chẳng lẽ thầy là thích lõm xuống hay sao?” Bá Thiến nói xong liền nhịn không được mà cười đến run rẩy cả người.

“Bá Thiến, cậu không được coi thường thầy giáo.” Tuy rằng Kiêu Đình cũng không nhịn được mà phì cười.

“Các em.... Các em ăn cơm xong thì nhanh chóng quay về phòng học đi!” Đường Dục Thư nói xong liền vội vàng xoay người rời đi, nhìn kĩ sẽ phát hiện anh là đang đi cùng tay cùng chân.

“Tớ lần đầu tiên trông thấy bộ dạng hoảng loạn như vậy của thầy Đường đó.” Kiều Đình nói nhỏ.

Đường Dục Thư mới dạy toán học ở trường này được hai năm, trước đây Kiều Đình cũng từng được anh dạy, trong ấn tượng của cô Đường Dục Thư đều là ít khi nói cười, là một người đứng đắn, nhưng bởi vì có nhan sắc hơn người cùng với chiều cao 1m80, cho nên trong mắt nữ sinh đã biến thành một miếng thịt mỡ, nhưng miếng “thịt mỡ” này chỉ có thể đứng từ xa mà thèm thuồng, ai cũng không thể lại gần cắn một ngụm được.

Hôm nay lại nhìn thấy thầy Đường đỏ mặt, lại còn ăn nói lắp bắp, Kiều Đình cảm thấy có phần đáng tiếc cô bạn nãy lại không nhân cơ hội này đào sâu xuống khẳng định sẽ thu được kết quả bất ngờ hơn thế nữa.

“Tớ nói cậu biết chuyện này.” Bá Thiến thấp giọng ở bên ai Kiều Đình nói nhỏ, “Tớ đã phát hiện ra nhược điểm của thầy Đường.”

“Là cái gì?”

Bá Thiến nháy mắt nói, “Bí mật.”

“Nói đi mà!” Cô cũng rất muốn biết.

“Bí mật này.” Bá Thiến lấy tay che miệng hạ thấp giọng nói, thần bí cười hiền lành, “Tớ là muốn dùng vũ khí này tấn công thầy Đường, đương nhiên không thể nói cho cậu biết được.”

“Cậu thích thầy Đường?” Kiều Đình giật mình nhìn cô .

“Ở trong trường này, cũng chỉ có thầy mới xứng với tớ.”

Bá Thiến tự tin hất cằm nói.

"Tớ nhất định phải có được thầy."