Chương 4: Khıêυ khí©h

Sau khi kết thúc lớp học, Đường Dục Thư trở lại văn phòng của các giáo viên, các giáo viên khác cũng đang thu dọn đồ để chuẩn bị tan làm.

Hôm nay là ngày mà Đường Dục Thư phải ở lại trực nhật, cho nên anh chờ học sinh cùng các giáo viên khác ra về, sau đó đi tuần tra toàn bộ sân trường một lần nữa mới có thể về nhà.

Anh kéo ngăn bàn làm việc ra sau đó để văn phòng phẩm vào, trong đó có một cái di động màu đỏ sáng chói thu hút sự chú ý của anh.

Anh liền nghĩ đến Ngụy Bá Thiến, anh còn phải chờ Ngụy Bá Thiến quay lại đây lấy điện thoại di động.

Cô nhóc ấy không biết bao giờ mới quay lại đây.

Cứ nghĩ đến tình huống xảy ra giữa trưa hôm nay là mặt Đường Dục Thư lại nóng dần lên.

Không phải anh không ý thức được chuyện anh làm với Ngụy Bá Thiến, tìm cơ hội ăn đậu hủ trên người cô đối với anh quả thực không khó. Điều anh băn khoăn là từ trước đến nay không có cô gái nào lại có biểu hiện lạ lùng như Ngụy Bá Thiến. Ngay cả khi ở trước mặt anh như vậy mà hào phóng cởi bỏ nội y mà không một chút ngại ngùng nào cả, thậm chí còn trực tiếp hỏi anh thích ngực to hay ngực nhỏ?

Nữ sinh cấp 3 hiện tại thật đúng là khó đối phó.

Anh bối rối bất giác lấy tay lên lau mặt.

“Thầy Đường.”

Trong lúc Đường Dục Thư đang chuyên tâm suy nghĩ thì bỗng nhiên vang lên âm thanh trong trẻo của một nữ sinh cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh hơi giật nảy mình một chút, cuống quít quay mặt đi.

Vừa thấy là Tô Quan Ninh, Đường Dục Thư lại thở phào nhẹ nhõm

“Thầy Đường, thầy cũng thật dễ bị sợ hãi ha.” Tô Quan Ninh cười: “Thầy đang suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy?”.

“Không, không có… tôi…”. Anh lại bất giác nghĩ tới dáng vẻ của Ngụy Bá Thiến đang cởi nội y trước mặt anh.

Bởi vì có chút chột dạ, anh không biết phải làm sao nên mặt hẳn đỏ lên.

Tô Quan Ninh trừng mắt lên, nhìn thấu vẻ mặt bối rối của Đường Dục Thư.

Thầy Đường có phải đang đỏ mặt hay không đây?

Chẳng lẽ là do việc nói chuyện quan hệ cùng cô ?

Tô Quan Ninh không khỏi có chút vui sướиɠ.

Điều này chứng tỏ thầy Đường đang bắt đầu để ý cô nhỉ?

Thật là không uổng công hằng ngày cô bám riết lấy anh không tha để được nói chuyện với nhau.

“Cô Tô tìm tôi có chuyện gì sao?” Đường Dục Thư hỏi.

“Không có gì, haha”. Tô Quan Ninh Cười nói. “Tôi phải về nhà rồi.”

“Được, ngày mai gặp lại.”

Đường Dục Thư nhanh chóng nói lời từ biệt, cùng nhau ra về.

“Thầy Đường, bai bai.” Tô Quan Ninh kéo dài âm cuối, pha thêm một chút làm nũng.

Chờ giáo viên cùng học sinh đi khỏi hết, Đường Dục Thư lấy ra cuốn nhật ký dạy học. Anh viết không đến một nửa trang giấy, đột nhiên cảm giác như đang có thứ gì đó bò trên vai anh.

Anh không nghĩ ngợi gì nhiều về điều đó.

Nhưng một lúc sau, anh lại cảm nhận được nó, anh hơi bực quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay nhỏ, ngón trỏ cùng cùng ngón giữa đang di chuyển nhẹ nhàng ở trên bờ vai anh.

“Thầy.” Âm thanh trong trẻo của Ngụy Bá Thiến vang lên kèm theo một chút ma mị.

“Em đừng……Chạm vào tôi.”

“Thầy Đường, em tới lấy di động.” Bá Thiến trực tiếp quàng tay ôm lấy cổ Đường Dục Thư, cằm gối lên vai anh, cái miệng nhỏ nhắn thân mật áp ở bên tai anh nói chuyện.

Vành tai Đường Dục Thư mẫn cảm với hô hấp ấm áp của Bá Thiến, anh không tự chủ được mà run lên.

Chưa từng có người nào có thái độ thân mật như vậy khi nói chuyện với anh, Đường Dục Thư lập tức đẩy đầu cô ra.

“Con gái nói chuyện phải ra dáng, nghiêm chỉnh một chút.” Đường Dục Thư nghiêm khắc trách mắng.

“Bây giờ đã tan học rồi, chúng ta không còn lại thầy giáo và học sinh nữa.” Ngụy Bá Thiến tuy rằng đã đứng dậy nhưng vẫn chống một tay xuống bàn, tay còn lại đặt ở sau ghế anh ngồi, đem thân mình bao trùm lấy anh.

“Em còn ở trong trường này học ngày nào thì tôi vẫn là thầy của em ngày đó.” Đường Dục Thư xụ mặt, nghiêm chỉnh nói.

“Ách.” Bá Thiến không chút để ý đáp lời, đôi mắt chú ý tới cuốn nhật ký trên bàn. “Thầy, đây là cái gì?”

Ngụy Bá Thiến vì lấy được cuốn nhật ký, cả người bò lên bàn làm việc, tay đang viết nhật ký của Đường Dục Thư bị thân hình mềm mại của cô đè nặng, mông nhếch lên cao liền để lộ mông ở trước mặt anh, chiều dài chiếc váy ngắn của cô chỉ vừa đủ che lấp chiếc mông nhỏ, cảnh xuân bên trong dáng như ẩn như hiện.

Hương thơm của thiếu nữ như truyền vào chóp mũi, ngọt ngào, ngay cả hương vị của ngày mùa hè nhạt nhẽo cũng hóa ngọt theo.

Yết hầu của Đường Dục Thư không tự chủ được mà di chuyển lên xuống, nặng nhọc nuốt từng ngụm nước bọt.

“Em……đứng dậy!” Đường Dục Thư tâm thần đã loạn, không không chế được cảm xúc như thường lệ.

“Thanh thiếu niên tâm lý học gia.” Bá Thiến lấy được cuốn sách xong, vẫn ghé người vào bàn như cũ lật xem từng trang sách, “Thầy cảm thấy nhìn sách này có thể hiểu biết bọn em suy nghĩ cái gì sao?”

“Ngụy Bá Thiến!”

Đường Dục Thư đột nhiên bế thốc người cô lên, Bá Thiến lại thuận thế ngồi trực tiếp lên đùi anh, ngón trỏ chống vào ngực anh, nói với giọng khıêυ khí©h.

“Thầy biết em hiện tại đang suy nghĩ cái gì sao?”