Chương 6: Người ta có luyện tập hôn môi

Đường Dục Thư nhìn bài thi ở góc trên bên phải vừa mới được chấm điểm, mày nhíu lại thật sâu.

Trường trung học S là trường có giáo viên trung học ưu tú nhất, đều hội tụ những tinh hoa của quốc gia, các trường đại học gần như bao gồm tất cả của ba tham vọng, hiệu trưởng của trường còn phá vỡ các quy tắc và tài liệu rõ ràng quy định các quy tắc, hễ mà học sinh không đáp ứng các tiêu chuẩn trên 60 điểm, giáo viên phụ trách giảng dạy phải dạy thêm năm lớp học phụ đạo.

Bình thường số học sinh thi qua một bài kiểm tra toán học không phải là một trăm thì cũng là 98, nhưng nay đột nhiên rớt xuống con số còn 59, vừa vặn rớt xuống hẳn một nửa số điểm không đạt tiêu chuẩn, dù có xem xét như nào thì cũng sẽ phát hiện ra đây chính là một sự cố tình.

Có thể ước tính là chính xác như vậy, chỉ có thể là loại trình độ xuất sắc như thế này...

Đường Dục Thư nhíu mày, anh suy nghĩ đến mức đầu phát đau.

Trường hợp vừa vặn không phù hợp với tiêu chuẩn của học sinh, không phải ai khác mà lại chính là nữ sinh Ngụy Bá Thiến cô .

Đường Dục Thư cắn chặt răng, đem bài thi từ đầu tới đuôi lại nhìn kỹ một lần nữa, anh muốn tìm ra một điểm nào đó giúp bài của cô kéo được điểm lên.

Nhưng trong bài kiểm tra này, hầu hết là các câu hỏi lựa chọn và điền vào chỗ trống, nhưng anh hầu như không thể tìm thấy một câu nào có điểm có thể thay đổi được, mà toàn là chỗ không thể thay đổi được, là cố ý, cô hoàn toàn chứng minh vấn đề, mà cũng không hoàn toàn chứng minh vấn đề. Hoàn toàn không có một điểm mơ hồ nào có thể chen chân vào cứu vãn được bài thi đó.

Cô gái này thông minh đặc biệt đến đáng ghét!

Đầu ngón tay của Đường Dục Thư day hai bên huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Cả lớp chỉ có một người không đạt tiêu chuẩn, nói cách khác, sau giờ học, năm ngày liên tục, anh cần thiết phải ở một mình cùng Ngụy Bá Thiến trong lớp học 50 phút.

Dù anh có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ nhìn ra được là có vấn đề……

“Thầy Đường.”

Đột nhiên có một âm thanh trong trẻo gọi Đường Dục Thư xuất hiện bên tai anh, khiến cho anh rùng mình một cái.

“Thầy Đường trưa nay muốn ăn gì?” Tô Quan Ninh ngồi ở anh bên cạnh vui vẻ nói, “Muốn ăn mì hay là ăn cơm đây? Hôm nay tôi mang theo hai hộp cơm, một cái là cơm cà ri, một cái là mì cà ri, tôi sợ ăn không hết, anh giúp tôi ăn một cái đi!”

Tô Quan Ninh nghĩ thầm, hôm nay cơm cũng cũng đã mang theo, chắc sẽ ăn một cái nhỉ?

Đường Dục Thư đẩy mắt kính, nghiêm mặt nói, “Thật ngại quá, hôm nay tôi muốn ăn hamburger.”

“……” Tô Quan Ninh không nói gì. “Hamburger không phải là ăn vào buổi sáng thôi sao?” Đây là đang chỉnh người sao?

Đường Dục Thư không tán đồng nói, “MacDonald mọi thời gian đều bán hamburger, không phải chỉ có buổi sáng mới có thể ăn.”

“Ăn những thứ thực phẩm rác rưởi đó không tốt cho sức khỏe.” Tô Quan Ninh muốn thuyết phục anh. “Tôi đã làm món cơm cà ri Thái Lan, ăn rất ngon đó.”

"Hamburger có rau, trứng, thịt và bột đường, ăn rất ngon, tôi không cảm thấy nó như thực phẩm rác rưởi." Tiếng chuông lớp học phụ đạo vang lên, Đường Dục Thư cầm lấy đề thi và sách vở đứng lên, "Tôi phải lên lớp rồi.”

Tô Quan Ninh nhìn bóng dáng cao gầy của Đường Dục Thư khuất dần sau cánh cửa phòng dành cho giáo viên.

Tại sao tôi muốn tiếp xúc với anh lại khó khăn như vậy!

“Cô Tô.” Giáo viên lịch sử Tạ Trung Phủ, ngồi đối diện với ghế của Tô Quan Ninh, khuôn mặt tươi cười, "Tôi có thể giúp cô ăn cơm cà ri.!”

Tô Quan Ninh trừng mắt nhìn anh ta một cái, "Tự anh đi ra ngoài mà mua!" rồi cầm theo sách giáo khoa đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại.

Tạ Trung Phủ thở dài một hơi, “Đúng là bất công mà……”



Sau giờ học, trường học trống rỗng, không một bóng người, sân chơi thể thao trên nóc tòa nhà, Bá Thiến ngồi ở vị trí thứ sáu trong lớp học thứ ba, khẽ lắc đầu, lật sách. Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, xung quanh cô mất đi một vầng sáng vàng, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.

Đứng trước cửa lớp học, Đường Dục Thư trừng mắt nhìn thiếu nữ ngàn năm như một, nghĩ thầm từ ngày đó cô cưỡng hôn anh trong phòng làm việc, sau đó bị phạt liền không từ thủ đoạn học cách tiếp cận anh. Sau khi tan học cũng đến văn phòng anh, đi wc cũng có thể làm điệu bộ đi nhầm. Hiện tại thì cố ý làm không đạt bài kiểm tra toán vừa rồi, thủ đoạn này cô cũng dám nghĩ tới, thật không thể đoán được bước tiếp theo cô sẽ nghĩ ra thêm được chiêu trò gì.

Đây thực sự là một cô gái khó hiểu...

Đường Dục Thư không phát hiện khóe miệng mình hơi nhếch lên, còn tưởng rằng ngũ loại cảm quan của mình hợp thành một, hai chữ "xấu hổ", vẻ mặt ngưng trọng đi vào phòng học.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bá Thiến ngẩng đầu lên, thoạt nhìn cô còn cười rạng rỡ hơn mặt trời mười phần.

“Thầy.”

Giọng nói của cô ngọt ngào hơn cả kẹo.

Đường Dục Thư không biết làm sao, cố gắng nuốt xuống ngụm nước miếng đầy du͙© vọиɠ.

“Bắt đầu học thôi.” Anh bước lên bục giảng.

“Thầy.” Bá Thiến kháng nghị nói, “Khóa học phụ đạo này cũng không phải là đi học chính thức, thầy hẳn là nên đặt em ngồi trên đùi thầy, cầm tay em dạy học mới đúng!.”

“Không có loại quy định này.”

"Nhưng hồi lớp 10, trong lớp có người không đạt tiêu chuẩn, giáo viên chính là làm như vậy."

“Tôi có nguyên tắc riêng của tôi.”

“Vậy được.” Bá Thiến suy sụp thở dài, đột nhiên bê sách giáo khoa lên, đi đến bên bục giảng, bỏ sách xuống

“Em đang muốn làm gì? Ngồi trở lại vị trí của em đi.”

“Em cảm thấy em xem không rõ lắm.” Bá Thiến híp mắt, nhếch nhếch đôi môi quyến rũ, “Em phải đứng ở nơi này mới có thể xem rõ được thầy viết cái gì.”

“Mắt kính của em đâu.”

“Em không có cận thị.”

“Không cận thị thì tại sao lại không nhìn thấy rõ lắm?” Em lại muốn làm gì?

“Em cũng không biết, có thể em mắc chứng bệnh quáng gà, cho nên khi ở trong phòng học tối thui như vậy mới nhìn thấy không rõ lắm.” Bá Thiến vì bịa chuyện lạ mà nháy mắt.

Đường Dục Thư nhanh chóng đi bật tất cả đèn điện ở phòng học lên.

“Như vậy hẳn là thấy được rõ ràng đúng không?”

“À.” Bá Thiến vẫn híp mắt như cũ, “Vẫn là thấy không rõ lắm ạ, có khi không phải bệnh quáng gà đi, nghe nói đôi mắt có cấu tạo rất phức tạp, có thể nó hôm nay vừa vặn không bình thường đi.”

Thật là một cô gái ranh mãnh.

Loại chuyện này, hiển nhiên cùng một đạo lý với kết quả kiểm tra của cô, chính là vì anh mà tính toán.

“Ngụy Bá Thiến……”

“Thầy Đường, thầy có thể gọi em là Bá Thiến..” Bá Thiến ngọt ngào cười.

"Mở sách ra." Nếu cô thích như thế liền tùy cô đi. "Lần trước thi không đạt có chỗ nào không rõ sao?"

“Có ạ.”

“Chỗ nào?” Đường Dục Thư trong chốc lát lấy ra đề thi, mở sách giáo khoa ra.

"Thầy này, sao thầy không tìm cho mình một người bạn gái?” Bá Thiến tựa vào bục giảng, bàn tay nâng cằm rất đáng yêu.

“Việc này không liên quan đến học toán.” Đường Dục Thư lãnh đạm nói.

“Thầy thích một người con gái như thế nào?”

Đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn của cô nhẹ nhàng liếʍ môi dưới một chút, mơ hồ hấp dẫn ánh mắt của Đường Dục Thư .

“Việc này không liên quan đến học toá.” Anh cảm thấy yết hầu khô khốc.

Cô vén mái tóc buông xuống trên má đến sau tai, tư thế dịu dàng làm cho l*иg ngực người đàn ông có chút căng thẳng.

“Việc này không liên quan đến học toán.” Anh có phải đã quên mang ly nước theo hay không? Anh cảm thấy có chút khát

“Thầy thích toán học, mà em thích thầy, cho nên không phải tương đương em thích toán học? Việc này có liên quan đến học toán!”

Hai cánh tay Bá Thiến chống lên bàn ở trên bục giảng, tư thế chồm người về phía trước, nửa người phía trước như phơi bày ra trước mặt Đường Dục Thư, bộ ngực săn chắc của cô bị hai cánh tay chèn ép không tự chủ được mà thoắt ẩn thoắt hiện dưới cổ áo. Chiếc váy ngắn cũn của cô cũng không che hết được cảnh xuân tình phía dưới để lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ.

Dựa theo quy định của trường, áo sơ mi của nữ sinh chỉ có thể cởi một cái nút áo trên cùng ở cổ, nhưng cô lại cố tình cởi bỏ hai nút áo ra để quyến rũ anh.

Ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, Đường Dục Thư vội vàng thu hồi ánh mắt, giống như muốn dùng sách đốt cháy hai sơn động, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.

"Nếu như em không có ý kiến gì, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi..."

Bá Thiến đột nhiên đứng trên bục giảng, đưa tay vuốt ve mặt Đường Dục Thư, dùng mũi chân kiễng lên, vểnh môi lên chạm vào môi anh liếʍ liếʍ, đưa đầu lưỡi vào, mềm mại, trong không gian nhỏ hẹp người phụ nữ có một hơi thở ngọt ngào, ngay cả hơi thở cũng mang theo hương thơm say ngọt.

Ý thức của Đường Dục Thư trong nháy mắt lâm vào khủng hoảng, mùi hương kia quá tuyệt vời, anh không rõ phản ứng của mình, chờ anh khôi phục tinh thần, thân thể hai người đã ở trong trạng thái thân mật, dán sát vào nhau không một kẽ hở. Đôi tay nhỏ bé của cô gắt gao ôm lấy gáy anh, ngực bánh bao mềm mại kề sát l*иg ngực anh, càng làm cho người ta sợ hãi chính là, tay anh không chỉ dính vào lưng cô, thậm chí còn có thể cảm giác được phía dưới hạ bộ của anh muốn ngóc đầu dậy. Anh cuống quýt kéo người ra, Bá Thiến còn “ưm”một tiếng ngọt xớt rồi mới thu người trở về.

"Thầy , kỹ thuật hôn của em có tiến bộ không?" Bá Thiến mang theo một tia đắc ý cười, bởi vì vừa rồi, Đường Dục Thư đã chủ động ôm lấy cô . . “Em về nhà có luyện tập á."

Đường Dục Thư nghe vậy, mặt đanh lại đùng đùng sát khí, "Luyện tập với ai?"