Chương 11

Ông ngồi đó mặc cho người của mình từng chút đem đứa nhỏ ra giày vò , hành hạ , không chút mảy may thương xót không chút động lòng thương cảm . Ai cũng nghĩ rằng người nằm dưới nền gạch kia , chịu đựng biết bao nhiêu sự tra tấn dã man của bọn chúng , bản thân lại nằm tê liệt trên vũng máu tươi của chính mình thật sự không cùng vị đại nhân ngồi trên ghế sang trọng kia chưa từng có bất kì quan hệ phụ tử nào

Nếu là cha con làm sao lại nhẫn tâm như thế ? Không phải đều là giọt máu của hắn sao ? Vậy mà một người lại được cưng nựng hết mực một người ngay cả một danh phận cũng không có...

" Ông...ông hận tôi nhiều đến thế ? "

Cậu run rẩy dốc toàn bộ sức lực còn sót lại để đứng lên, mạnh mẽ đối diện với ông . Trải qua bao lần điều giáo hà khắc ở Tử gia những đòn roi này có thấm tháp gì ? Mặc dù da thịt bị rách toạc , mặc cho nước mắt rơi ướt đẫm cậu một chút đau đớn cũng chưa từng lộ ra ngoài

" Ngươi nghĩ xem có đúng phải là vậy không ? Chẳng phải đó cũng là lý do ngươi chạy trốn sao ? "

" Ông chưa một lần yêu thương tôi sao ?"

" Yêu thương ngươi ? Nực cười ha ha đúng là nực cười ta chưa gϊếŧ ngươi chính là sự nhân nhượng cuối cùng ta dành cho ngươi "

Chưa từng sao thật sự ba chưa một lần yêu thương con ? Biết sẽ đau nhưng là cơn đau này thật sự không tưởng...giống như có ai đó đem lòng cậu đâm đến không còn một chỗ nào lành lặn...

" Haha ba người từng nói " Con là món quà quý giá nhất là đứa trẻ ba yêu thương nhất " thế mà...thế mà "

" Ngươi tin sao ? Ngu ngốc kẻ như ngươi đáng để ta yêu thương trân trọng ư !? "

Cậu cười nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống là cậu mù quáng tin vào thứ tình yêu vốn không dành cho mình sao ?

" Ta hận ngươi không hết nói chi yêu thương ngươi , đứa con của một con đĩ điếm ha ! "

" Tôi không cho phép ông nói về mẹ tôi như vậy ! "

" Ngươi đυ.ng vào ta nghĩ rằng còn mạng ? "

Nhìn đứa nhỏ bị người của mình đánh một cái đã không chịu nổi liền bật cười , thứ như ngươi ngay cả một đòn đánh cũng không chịu được làm con ta liền đem đến sỉ vả ?

Tử Uyển bị chui sắt đập vào người lập tức ngã xuống . Đau quá ! Hình như đã gãy mất vài cái xương rồi !

" Nhóc con xem ra nói bằng mồm ngươi liền không vâng lời ? Ta lập lại lần cảnh cáo cuối cùng ngươi từ nay không được phép gọi ngài ấy một tiếng " ba " "

" Ha ha được tôi cũng không muốn gọi hắn một tiếng , nghe thật kinh tởm "

" Mi "

Hắn tức giận đem đầu cậu túm chặt dội thẳng vào tường , tên nhóc này cảm thấy mình sống quá lâu ?

" Ngươi dù có đánh ta đến chết cũng không lấy đi của ta đặc quyền gọi hắn một tiếng " ba " cho dù hắn ngàn vạn lần thù ta vì ta là đứa con của người hắn từng yêu thương nhất "

Đau đớn nối tiếp đau đớn , cậu mệt đến thở cũng không thông rồi , đầu óc mơ hồ hai mắt mờ dần , chỉ duy nhất còn chút sức tàn lực kiệt chờ đợi Lão Hàm nhớ ra đã lạc mất cậu nhưng là đợi còn có thể ?

" Né ra "

" Ngươi nói không sai là ta đem nỗi thù hận của mình đặt lên đầu ngươi , ngươi hiểu mà...là người hiểu rõ nhất , nếu ngươi không sinh ra có lẽ cô ấy vẫn còn bên cạnh ta . Đồ súc sinh "

" Ông hận tôi cũng được , đánh tôi cũng được tôi tuyệt đối sẽ không để ông sỉ vả mẹ tôi cho dù...cho dù " bà ấy ôm tiền theo trai " cho dù " bà ấy hèn nhát chạy trốn " thậm chí " khinh thường vứt bỏ tôi " "

Đôi mắt ấy thật giống ông , nhưng mà bỏ qua đôi mắt tất cả đều thật sự giống cô ấy , ông hận chứ nhưng yêu còn nhiều hơn hận ....

Cậu cắn răng kiềm nén tiếng hét sắp vụt ra khỏi khoang miệng . Không thể để ông ấy thấy mày yếu đuối , không được hét...khóc cũng được tuyệt nhiên phải cam chịu

Quan khách trong phòng đều sợ đến tím tái mặt mày , thật nhẫn tâm mà . Làm sao có thể đem con trai mình ra chơi đùa đến một thân bê bết máu còn đầy rẫy những vết dao cắt . Nó cũng là một đứa trẻ chưa thành niên mà thôi

" Ba dừng lại đi ..không thì anh ấy sẽ chết thật đó "

" Lần này là con cầu tha cho hắn ? "

" Ba mặc dù có đúng như vậy nhưng...nhưng con không có ý làm ba mất hứng "

Tử Mãn sợ hãi lùi về phía sau một bước tay buông lỏng bàn tay ngăn chặn dao chuẩn bị đâm vào người anh trai mình . Lấp bấp không nói rõ đầu , rõ đuôi

" Con đã muốn ta liền không đυ.ng tới nó , bẩn tay mà "

" Ba thân thể này là do ba mẹ cho con , ba muốn giày vò sao cũng được có thể...có thể một lần nữa gọi tên con được không ? "

" Ngươi được phép có đặc quyền cao quý đó sao ? Một tên nô ɭệ như ngươi xứng đáng có một cái tên ? Đừng quên cơ thể bẩn thỉu của ngươi khắc sâu mãi mãi thứ gì "

Sao cậu có thể quên được cái cảm giác da thịt bị thiêu cháy chứ ? Làm sao có thể quên được nổi đau muốn chết đi sống lại đó ? Là do cậu cố chấp không muốn thừa nhận , là cậu khát khao ba một lần nữa yêu thương cậu nhưng là hy vọng nhiều bao nhiêu thất vọng nhiều bấy nhiêu

" Ba...."