Chương 40

Lúc Sở Ninh Mặc đẩy cửa phòng y tế của trường ra, Tống Nịch Ngôn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Sở Ninh Mặc theo ánh mắt chăm chú của anh nhìn sang, cô gái ngồi bên cửa sổ, chống đầu, mất tập trung nhìn cỏ cây bên ngoài.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ mà anh thì nhìn cô.

Lần đầu tiên Sở Ninh Mặc nhìn thấy ánh mắt của Tống Nịch Ngôn như vậy, hắn kinh ngạc nhướng mày, nhất thời không đành lòng cắt ngang khung cảnh này, nhưng chàng trai dường như đã nhận ra, dời mắt đi, vẫy tay với hắn.

Sở Ninh Mặc ngồi xuống bên cạnh Tống Nịch Ngôn, nói đùa: “Nói thật, tôi không ngờ cậu sẽ thích một người như vậy.”

Lông mi của Tống Nịch Ngôn run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”

Sở Ninh Mặc không nhận ra sự khác thường của chàng trai bên cạnh, hắn ôm vai Tống Nịch Ngôn, mỉm cười tiếp tục nói: “Hôm qua dì Lâm tìm tôi để hỏi thăm cuộc sống của cậu, người anh em, yên tâm đi, chuyện cậu và cô gái nhỏ này tôi sẽ không nói dù chỉ một chữ, nhưng cậu phải cẩn thận Sở Hủ, cách đây không lâu, tôi thấy nó lén tìm số liên lạc của dì.”

Tống Nịch Ngôn cụp mắt xuống, không trả lời hắn, chỉ thờ ơ nhếch môi, nở một nụ cười không thể giải thích được.

Cho tới bây giờ, nội dung trong hai câu nói của anh giống nhau như đúc, chỉ là giọng điệu hoàn toàn khác nhau.

Sở Ninh mặc hơi há mồm, dường như còn muốn nói tiếp, nhưng vết thương gớm ghiếc trên cánh tay của chàng trai chợt xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Sở Ninh Mặc cau mày, chỉ vào vết thương của anh: “Cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Nịch Ngôn liếc mắt nhìn, mặt không chút cảm xúc ấn lên vết sẹo đầy máu, bình tĩnh nói: “Chuyện nhỏ thôi.” Anh dừng một lúc, lại nói tiếp, giọng nói lạnh xuống, “Đừng nói cho Lâm Mạn Tranh biết.”

“Chuyện này tôi có thể không nói cho dì ấy biết sao!” Sở Ninh Mặc kinh ngạc đến biến sắc, giọng điệu có chút nặng nề, “Tống Nịch Ngôn, đừng trách người anh em này cằn nhằn…”

Tống Nịch Ngôn không cho hắn cơ hội lải nhải, vẻ mặt không kiên nhẫn cắt ngang Sở Ninh Mặc đang thao thao bất tuyệt: “Là tôi tự đâm.”

Đầu Sở Ninh Mặc trống rỗng, giật mình há to miệng, dù não có lớn thế nào đi nữa cũng không xử lý được bốn chữ chàng trai nhẹ nhàng nói ra, Sở Ninh Mặc ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nặn ra hai chữ: “Vì sao?”

Vì sao?

Tống Nịch Ngôn lại nhìn cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, một hạt bụi khiến lông mày cô nhíu lại, ươn ướt, Hứa Miên Hoan dùng ngón tay xoa đuôi mắt, một dòng nước mắt chảy xuống lông mi.

Một nụ cười đáng sợ trên đôi môi chàng trai.

Nhát dao đầu tiên không thể đâm vào cổ họng của cô, có thể hiểu là nhất thời thương hại, mà nhát dao thứ hai chỉ sượt qua má cô, mọi thứ đã quá rõ ràng.

Hóa ra anh thích bé cưng của mình như vậy.

Cô thật đáng thương.

Hứa Miên Hoan ở trong phòng y tế nửa tiếng mới quyết định rời đi, lúc đứng dậy, cô vô thức liếc nhìn Tống Nịch Ngôn, anh hơi nghiêng đầu, nghe người đàn ông bên cạnh nói, nhân lúc anh không chú ý tới mình, Hứa Miên Hoan kiễng chân, chuồn ra khỏi cửa.

Khi trở lại lớp học, tiết thứ hai vẫn chưa kết thúc, không biết xui xẻo thế nào mà tiết này là tiết của chủ nhiệm lớp, vừa mở cửa, cô được chào đón bằng khuôn mặt xám xịt, nghiêm nghị và câu hỏi của chủ nhiệm: “Lần thứ hai trốn học trong tuần này thì sao? Thầy hy vọng em có thể cho thầy một lời giải thích hợp lý.”

Hứa Miên Hoan cắn môi, lời giải thích đến cổ họng lại bị mấy ánh mắt nhìn về phía cơ thể nhỏ bé của cô chặn lại.

Cô sợ hãi rụt đầu, đè nén những lời giải thích xuống, cúi đầu không nói lời nào.

Thấy vậy, chủ nhiệm lớp vừa bực mình vừa thất vọng, thầy cho rằng mình đã đủ quan tâm đến cô gái nhỏ, mỗi lần nói chuyện đều cố dùng giọng nói dịu dàng, cân nhắc câu chữ kỹ càng, sợ tổn thương đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ, nhưng cô thì sao? Chưa từng buông lỏng cảnh giác, trốn học hết lần này đến lần khác, dù đủ tôn trọng cô, nhưng chẳng lẽ cô không tôn trọng mình?

Hứa Miên Hoan bất an nắm chặt tay, trong sự im lặng kéo dài, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp, khi đầu cô vùi xuống đến vai, chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng cho cô phán quyết cuối cùng: “Dọn vệ sinh một tuần, em phải tự làm một mình, còn nữa, tối nay về chép nội quy lớp 200 lần, đến chỗ lớp trưởng xin bản nội quy, sáng ngày mai phải nộp lại cho thầy.”

Hứa Miên Hoan sửng sốt một giây, cơ thể phản ứng trước não, ngoan ngoãn gật đầu, chủ nhiệm lớp vội vàng quay lại việc dạy học, tuyên phạt xong mới để cô quay về chỗ ngồi.

Mãi cho đến khi ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Hứa Miên Hoan mới lờ mờ nhớ lại hình phạt chủ nhiệm lớp vừa nói, dọn vệ sinh một tuần không hề khó, nhưng bản nội quy…Cô vừa mới chạy trốn khỏi con dao găm của Tống Nịch Ngôn, Hứa Miên Hoan không tình nguyện đi tìm anh.

Nghĩ đến Tống Nịch Ngôn, Hứa Miên Hoan đảo mắt sang bên cạnh, Tống Nịch Ngôn trốn học vẫn chưa quay lại, trên bàn chỉ có tài liệu tiếng Trung, một ý nghĩ táo báo đột nhiên chiếm lấy tâm trí của cô.

Hứa Miên Hoan mím môi, cánh tay duỗi ra mấy lần vẫn không dám, đến lần thứ sáu cô chuẩn bị đặt tay lên bàn, cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng “báo cáo”.

Giáo viên chủ nhiệm lại bị cắt ngang giữa chừng, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn qua, sau khi nhìn thấy chàng trai đứng thẳng ở cửa, sắc mặt đã bình tĩnh lại, gật đầu bảo anh đi vào, đồng thời quan tâm đến vết thương đáng sợ của anh.

Tim Hứa Miên Hoan căng thẳng, cô lo lắng giấu hai tay xuống gầm bàn, trong lòng thầm cầu nguyện anh không nhìn thấy hành động của mình, cô không dám ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm sách giáo khoa toán trước mặt, nhưng không đọc vào dù chỉ một chữ.

Sau khi Tống Nịch Ngôn kéo ghế ngồi xuống, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh, Hứa Miên Hoan cho rằng anh không phát hiện ra, vừa mới bình tĩnh thở phào thì chủ nhiệm lớp trên bục giảng thông báo mọi người thảo luận tự do, cùng lúc đó, mùi bách tùng quen thuộc đột nhiên xông thẳng vào mũi cô, cả người chàng trai bỗng tiến lại gần cô.

Khoảng cách của bọn họ rất gần, chỉ cần Hứa Miên Hoan nghiêng đầu là môi có thể hôn lên sườn má của anh.

Giờ phút này, máu trong người Hứa Miên Hoan dường như sợ hãi đến mức không thể lưu thông, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, trước mặt chủ nhiệm lớp và các bạn, môi Tống Nịch Ngôn chạm vào tai cô, hơi thở phả vào bên tai cô.

Dưới bàn, ngón tay của Tống Nịch Ngôn đã leo lên đùi cô, ngang nhiên ấn vào vùиɠ ҡíи của cô.

Tiểu huyệt của cô vẫn còn ngậm trứng rung, anh ấn chính xác vào phần trứng rung nhồi lên, kɧoáı ©ảʍ bất ngờ khiến Hứa Miên Hoan suýt nữa mất nửa hồn, cô lập tức khẽ thở hổn hển.

Anh tùy ý cười bên tai cô, hơi thở lạnh lẽo lướt qua bên tai cô, anh nói từng chữ một: “Bé xấu tính, vừa rồi cậu muốn làm gì?”