Chương 41: Ngoại truyện Tống Nịch Ngôn

Mỗi khi Lâm Mạn Tranh nhớ lại chuyện ngày xưa giữa mình và Tống Tuần, đuôi mắt của bà sẽ cong lên.

Bà cười, nói rằng chuyện của bọn họ cực kỳ lãng mạn, diễn viên tuyến 18 không có tiếng tăm gặp chàng trai giàu có, đẹp trai do hiểu lầm, chạm mặt nhau hết lần này đến lần khác, cô diễn viên nhỏ trở thành ảnh hậu, cũng kết hôn với người mình yêu—— người đàn ông giàu có cưới bà.

Bà vẫn luôn rất hạnh phúc, sự nghiệp thăng hoa, cuộc sống viên mãn bên người mình yêu.

Tống Tuần tổ chức một đám cưới khiến ai cũng phải ghen tị với bà, bọn họ kết hôn sinh con, dần đi vào quỹ đạo của một cặp vợ chồng bình thường.

Lâm Mạn Tranh tình nguyện mãi mãi là người bình thường, nhưng có lẽ nửa đời trước của bà quá thuận buồm xuôi gió, nên ông trời ban cho bà một cửa ái khó khăn.

Đứa con mang thai đầu lòng bị sảy thai ngoài ý muốn, dưới sự chăm sóc của nhà họ Tống, cuối cùng cũng mang thai lần thứ hai.

Đứa thứ hai chào đời rất thuận lợi, mẹ con bình an vô sự.

Tống Tuần và Lâm Mạn Tranh cũng rất chờ mong con trai của mình.

Nhưng bà lại sinh ra một con quái vật.

Lâm Mạn Tranh không hiểu nổi, rõ ràng cô và Tống Tuần không có bất kì vấn đề nào, vì sao tính cách con trai của bọn họ lại vặn vẹo như vậy.

Bà sẽ mãi nhớ ngày đó, vì để xoa dịu mối quan hệ giữa mình với con trai, ảnh hậu đã rút khỏi giới giải trí, mười ngón tay chưa từng chạm nước định nấu cho anh một bữa cơm, bà làm theo video hướng dẫn, cuối cùng cũng làm được một cái tương đối, khi bà tràn đầy niềm vui bưng ra cho con trai, thì một thứ lạnh lẽo yên lặng chạm vào sau eo bà.

Để Tống Nịch Ngôn học cách phòng thân từ khi còn nhỏ là chuyện mà Lâm Mạn Tranh hối hận nhất.

Anh học được cách sử dụng dao, sau đó nhắm lưỡi dao đó vào mẹ ruột của mình.

Anh còn cười bên tai bà, Lâm Mạn Tranh chưa từng thấy anh cười vui vẻ đến như vậy, anh nghiêng đầu, giọng nói non nớt đầy khó hiểu cùng phấn khích, “Mẹ, vì sao mẹ lại có ánh mắt như vậy?” Lâm Mạn Tranh trơ mắt nhìn đôi mắt hơi cong lên, “Mẹ, con vui lắm.”

Quái vật lấy sự sợ hãi của người khác làm niềm vui.

Đó là lần đầu tiên Lâm Mạn Tranh cận kề cái chết đến như vậy, cũng là lần đầu tiên bà nhận thức rõ ràng con trai mình là một kẻ điên không biết xấu hổ, mặc cho bọn họ dạy dỗ anh như thế nào thì anh cũng sẽ không thay đổi một chút nào.

Một số người sinh ra đã có tính cách chống đối xã hội, ví dụ như Tống Nịch Ngôn.

Lâm Mạn Tranh thật sự không còn lựa chọn nào khác, vì thế bà và Tống Tuần đã đưa ra quyết định bất đắc dĩ kia.

Bọn họ nhốt anh, phớt lờ anh, lạnh nhạt với anh.

Ý định ban đầu của bà và Tống Tuần chỉ muốn bóp chết tính cách ác độc của Tống Nịch Ngôn, nhưng bọn họ biến khéo thành vụng, thất bại nặng nề.

Khi Tống Nịch Ngôn dụ bà đẩy cửa đi vào, khi Tống Nịch Ngôn cầm mảnh thủy tinh vỡ kề vào cổ bà và uy hϊếp Tống Tuần, Lâm Mạn Tranh cuối cùng cũng nhận ra, bọn họ vĩnh viễn không thể thay đổi anh, không có ai có thể thay đổi Tống Nịch Ngôn.

Lâm Mạn Tranh cực kỳ thất vọng, bà từ bỏ ý nghĩ thay đổi Tống Nịch Ngôn, hạ quyết tâm sinh thêm một đứa con, nhưng mặc kệ bà và Tống Tuần nỗ lực như thế nào thì Lâm Mạn Tranh vẫn không thể mang thai.

Phải biết rằng, con trai của bọn họ không chỉ điên mà còn rất thông minh, sao có thể để bà sinh thêm một đứa con nữa , đoạt đi tài sản của thừa kế của mình?

Anh vẫn luôn rất thông minh, khi lớn lên, Tống Nịch Ngôn học được cách đeo mặt nạ, không ai có thể chủ động nhìn thấy sự điên cuồng sâu bên trong của một cậu học sinh lạnh lùng.

Một đặc điểm của tính cách chống đối xã hội chính là hành vi được điều khiển của bản năng, hành động dựa trên hứng thú.

Cuộc sống của Tống Nịch Ngôn rất nhàm chán.

Anh cảm thấy những thứ xung quanh mình vô cùng nhạt nhẽo, lời khen ngợi ba hoa chích chòe của giáo viên nhạt nhẽo, các bạn học ngu ngốc nhạt nhẽo, anh thậm chí còn mệt mỏi khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cha mẹ —— thứ mà lúc trước Tống Nịch Ngôn rất thích thú, hưởng thụ sự sợ hãi cắn nuốt bọn họ.

Anh cần tìm một niềm vui mới.

Vì thế Hứa Miên Hoan xuất hiện.

Khi Tống Nịch Ngôn nhìn thấy học sinh mới chuyển trường trầm tĩnh này, từ trong thâm tâm, anh nhận định đây là đối tượng thích hợp để bị bạo lực học đường, và những chuyện xảy ra sau đó chứng minh suy đoán của anh chính xác.

Cô bị các bạn học bắt nạt như vậy, đương nhiên do anh cố tình dẫn đường. Chàng trai 15-16 tuổi bốc đồng, rất nhiều chuyện một khi đã nhận định thì sẽ không nghe bất kì lời khuyên nào, Tống Nịch Ngôn lợi dựng nhược điểm này mà kéo Hứa Miên Hoan xuống ngày càng thấp hơn.

Lần đầu tiên cô khóc, Tống Nịch Ngôn như ngừng thở, cuối cùng anh cũng tìm được một thứ khiến anh hứng thú, anh cần khiến chuyện này trở nên vui vẻ hơn, vì thế anh cố tình bày ra trước mặt Hứa Miên Hoan, để lộ chuyện anh là nguyên nhân khiến cô bị bạo lực học đường.

Tống Nịch Ngôn thành công, ánh mắt cô nhìn anh bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ hãi của Hứa Miên Hoan khác với cha mẹ anh, nỗi sợ hãi trong mắt Tống Tuần và Lâm Mạn Tranh luôn xen lẫn một số cảm xúc khiến anh cảm thấy ghê tởm, nhưng Hứa Miên Hoan thì khác, nỗi sợ của cô bị khuất phục trước sự căm ghét phải đè nén, từ trước đến nay chưa có ai nhìn Tống Nịch Ngôn với ánh mắt như vậy, khiến anh cảm thấy mới lạ, phấn khích.

Anh thích thú nhìn những giọt nước mắt chảy xuống đôi mắt dưới tóc mái dày nặng.

Anh rất thích nhìn cô nghiến răng, phẫn uất nhưng lại nhút nhát.

Tống Nịch Ngôn trời sinh thiếu sự đồng cảm, anh kiêu ngạo, anh coi thường mọi thứ, anh cảm thấy không có ai xứng với mình.

Cho nên khi bị cưỡиɠ ɧϊếp, Tống Nịch Ngôn mới có thể tức giận như vậy, lửa giận gần như lan ra trong từng mạch máu của anh, tất cả lý trí của anh đều trỗi dậy ỹ nghĩa trả thù.

Anh thề sẽ khiến người đó có kết cục không tốt.

Ngoại trừ người kia là Hứa Miên Hoan.

Không phải Tống Nịch Ngôn chưa từng nghi ngờ cô, vào đêm anh đồng ý lời kết bạn của cô, thông qua cuộc điện thoại khiến đối phương mất cảnh giác, lúc điện thoại của cô xẹt qua một hình ảnh, chiếc cặp sách ở đầu giường lộn xộn, kiểu dáng của chiếc cặp sách rất quen mắt, sau đó anh cố ý quan sát kiểu dáng chiếc cặp của Hứa Miên Hoan, xác nhận cả hai cùng một kiểu, nhưng cô gái nhỏ trông sợ hãi giống như con thỏ, Tống Nịch Ngôn không quá tin cô thật sự có gan đánh thuốc mê anh.

Người cưỡиɠ ɧϊếp anh rất cẩn thận, nhưng vẫn để lộ dấu vết, Tống Nịch Ngôn sờ được vết sẹo tàn thuốc trên tay cô, cùng với chiếc poster Hạ Giản dán ở trên tường phòng ngủ, cuối cùng thông qua mặt dây chuyền hình Hạ Giản, anh mới hoàn toàn xác định mục tiêu.

Hóa ra là bé con của anh.

Vậy có nên để cô bị hϊếp da^ʍ tập thể không? Anh hiếm khi gặp được món đồ chơi thú vị như vậy, đương nhiên chỉ có anh mới được chơi.

Bé con của anh rất ngoan, bé con của anh rất nhiều nước, cắm vào sướиɠ vô cùng.

Anh vẫn rất thích nhìn bé con của mình khóc.

Bé con của anh vĩnh viễn không bao giờ biết rằng điều khiến anh phấn khích, đúng là sự kìm nén hận thù của cô, mỗi khi cô khóc lóc lêи đỉиɦ, dưới làn nước mắt mờ mịt của cô luôn hiện ra sự chán ghét cực điểm, mỗi khi anh nhìn thấy ánh mắt đó của cô, đều sẽ kích động đến mức không khống chế được.

Anh yêu sự căm hận bị đè nén của cô, yêu sự phục tùng tuyệt đối của cô, yêu cô nghiến răng, khóc lóc cầu hoan ở dưới người anh.

Kỹ thuật diễn của bé con nhà anh không tốt, không giấu được sự chán ghét, thật đáng tiếc, nếu cô giấu được, có lẽ sẽ không chọc đến một kẻ điên thích cô.

Thật đáng thương.

Cô gái nhỏ của anh thật đáng thương, lại bị anh thích