Chương 50: Lão đại mau cứu tôi (16)

Tối hôm đó, sau khi Tấn Nguyên đã xử lý xong mọi việc gần đây của công ty, hắn bước vào phòng với vẻ mặt mệt mỏi, đưa tay lên nhéo sống mũi.

Một ly nước ấm xuất hiện trước mắt, Tấn Nguyên nhếch khóe môi cầm lấy tay cậu uống một ngụm, sau đó ôm người ngồi trên đùi mình, còn bản thân thì ngửa ra sau, tựa lưng vào sô pha: “Em có muốn ở chỗ khác không?”

“Hả?” Trình Diệp chớp chớp hai mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải đang ở rất tốt sao? Sao đột nhiên muốn chuyển đi?”

Biệt thự xây trên sườn núi, phía sau là một rừng cây nhỏ rậm rạp, ở giữa cách một bụi hoa nhỏ, đẹp mắt lại u tĩnh, còn bí ẩn.

Mặc dù Trình Diệp cảm thấy an toàn, nhưng Tấn Nguyên lại cảm thấy nơi này đầy sơ hở, nếu như chỉ có mình hắn thì có thể an toàn trốn thoát, nhưng với những người hắn quan tâm——

Thân thể Trình Diệp vốn đã suy yếu, còn đang uống thuốc, căn bản không chịu nổi bất kỳ sơ xuất nào, nếu thật sự bị gói sủi cảo hay xảy ra chút sơ xuất nào hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.

“Ở trong trung tâm thành phố không phải sẽ tốt hơn sao? Giao thông thuận tiện, bên cạnh còn có trung tâm mua sắm, muốn mua cái gì cũng không cần viết giấy cho chú Trương, cứ tự mình đi mua là được.” Tấn Nguyên dỗ dành cậu như một đứa trẻ, đưa ngón tay luồn vào trong tóc cậu rồi chậm rãi vuốt ve, nhẹ nhàng hỏi.

“Em ở đâu cũng được.” Trình Diệp quỳ gối trên đùi Tấn Nguyên, ngẩng đầu lộ ra cái cổ trắng nõn, cậu nắm tay Tấn Nguyên, “Anh vẫn ở cùng em chứ?”

“Câu hỏi này của em thật kỳ lạ, tôi không ở cùng em thì ở chỗ nào.” Tấn Nguyên vuốt chóp mũi cậu, “Nhưng thời gian gấp gáp nên bên kia có thể không thoải mái bằng bên này, trước tiên em cứ thu dọn vài thứ thường dùng, sau khi qua đó cần gì thì đặt mua thêm.”

“Không phải, còn tưởng rằng anh...” Trình Diệp le lưỡi, vừa nói vừa nhảy xuống thu dọn hành lý. Cậu không dùng vali mà chỉ dùng một chiếc ba lô cỡ lớn, véo qυầи ɭóŧ, nhướng mày quay lại: “Có chỗ che gió tránh mưa là được, dù sao cũng có anh ở đây.”

“Nói hươu nói vượn.” Tấn Nguyên cười trêu chọc, nhưng ánh mắt đã hơi trầm xuống, lại cảm thấy có lỗi vì hắn lo được lo mất nên dứt khoát đứng dậy rồi ngồi xổm xuống phía sau cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực, hai tay hắn vòng qua eo cậu giúp cậu cuốn vớ, gấp qυầи ɭóŧ, cánh môi dán vào thái dương Trình Diệp, cam đoan với cậu, “Ừ, có tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây.”

Đêm đó bọn họ rời đi, Trình Diệp không nói một lời, chỉ ngáp dài, nắm tay Tấn Nguyên lên một chiếc xe không có màu gì khác ngoài màu đen, dựa vào vai Tấn Nguyên mà chợp mắt.

Xe chạy xuống núi, đường núi rẽ mười tám khúc cua, lúc đầu xe vẫn còn ổn định, cũng không biết ngủ bao lâu, trước mặt vang lên một tiếng nổ rất lớn, toàn bộ chiếc xe dường như rung chuyển làm cho Trình Diệp đột ngột tỉnh dậy.

Hơi ấm từ lòng bàn tay của Tấn Nguyên lan đến kinh mạch của Trình Diệp, cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, vẻ mặt mê mang nhìn cách đó không xa thì thấy ánh lửa bắn ra bốn phía, lại dụi dụi mắt nhìn kỹ một lần nữa, nhận thấy lực nắm trên tay mình càng lúc càng lớn, Trình Diệp nhìn Tấn Nguyên một cái, thế nhưng ở trên khuôn mặt không thay đổi kia lại có thể nhìn ra vài phần khẩn trương.