Chương 2/2

Có thể cưới được một Omega có năng lực, với tướng mạo xuất chúng như vậy, có thể nói là Cố Chiêu đã quá trèo cao, Cố Chiêu cũng rất khâm phục Bách Lệ Phong, nhưng anh tuyệt đối không phải là hình mẫu lý tưởng của hắn.

Cố Chiêu lăn qua lộn lại trên giường lớn, làm sao bây giờ? Mình phải làm sao bây giờ?

Ngày mai nhất định phải đi tìm cái người tên Bách Lệ Phong đó mới được, thảo luận với anh ta xem liệu sau 3 năm kết hôn giả, bọn họ có thể ly hôn trong hòa bình hay không.

Cố Chiêu là kiểu người hành động sáng hôm sau, hắn đã lái chiếc mô tô yêu quý của mình đến công ty của Bách Lệ Phong.

Thật không ngờ, nó vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Cố Chiêu chống tay lên bàn ở quầy lễ tân: "Xin chào, tôi muốn tìm Bách Lệ Phong."

Nhân viên chăm sóc khách hàng ở quầy lễ tân lịch sự hỏi: "Thưa ngài, ngài có hẹn trước không?"

"Không có...."

"Xin lỗi ngài, nếu vậy ngài không thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi, ngài phải có hẹn trước mới gặp được, hoặc là ngài có thông tin liên lạc của tổng giám đốc của chúng tôi."

"Không có."

Nhân viên dịch vụ khách hàng tại quầy lễ tân lễ phép chỉ tay ra cửa: "Vậy xin mời ngài trở về, công ty chúng tôi có luật không cho phép người ngoài tuỳ ý gặp tổng giám đốc."

Cố Chiêu đi ra ngoài, ngồi ở bậc cửa, gối đầu lên cánh tay.

Hắn không tin, hôm nay hắn nhất định có thể gặp được Bách Lệ Phong, chỉ sợ trường hợp đối phương cả ngày không rời khỏi công ty thôi.

Ánh mặt trời thật sự chói mắt, thời tiết cũng oi bức, Cố Chiêu bắt đầu hối hận vì sao mình lại ở chỗ này ngây ngốc chờ, nhưng đã chờ lâu như vậy rồi bây giờ, quay về thật sự rất mất mặt.

“Này, này, chàng trai trẻ.” Đột nhiên có người vỗ vai hắn.

Cố Chiêu quay đầu lại, thì nhìn thấy một ông bác mặc đồng phục bảo vệ đứng bên cạnh.

"Bác à, tôi ở đây cản trở công việc của bác sao?" Cố Chiêu có chút ngượng ngùng.

“Không có, chỉ là tôi cảm thấy cậu vẫn ở chỗ này chờ người rất đáng thương,cậu nhóc, rốt cuộc thì cậu ở chỗ này chờ ai vậy?” Ông bác hơi nghiêng người về phía trước, chắp tay sau lưng hỏi hắn.

"Ừm, tôi đang đợi Bách Lệ Phong, chủ tịch của công ty bác."

"Ha ha, vậy cậu có ở chỗ này chờ một ngày, cũng chẳng gặp được người đâu." Ông bác cười nói.

Cố Chiêu trợn tròn mắt: "Tại sao?"

"Bởi vì, tổng giám đốc có đường riêng của ngài ấy, ngài ấy không đi ra cửa lớn đâu."

Cố Chiêu chào tạm biệt ông bác, thất thần trở về, hắn đã đợi ở cửa này mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì nhận lại được gì? Ôi là trời.

Ủa mà không phải chứ? Chợt Cố Chiêu nhớ tới một chuyện, nghe nói chủ tịch của mỗi công ty đều sẽ có thông tin liên lạc với nhau, nên chắc hẳn là anh trai mình sẽ biết, cứ xin số từ anh trai là được, hơi đâu mà phải chịu cực khổ như vầy.

Cố Chiêu nắm chặt tay và đập lòng bàn tay mình, tại sao hắn không nghĩ ra sớm hơn.

"Anh, anh có số điện thoại của Bách Lệ Phong không?" Có Chiêu gọi cho anh trai mình và thành công lấy được thông tin liên lạc của Bách Lệ Phong.

Nhìn dãy số do anh trai gửi đến, trong lòng Cố Chiêu có chút rụt rè, do dự nhìn bàn phím số.

Cuối cùng quyết tâm, ngón tay cái ấn nút quay số.

"Bíp, bíp..." Vài giây sau, cuộc gọi được kết nối.

“Xin chào, tôi là Bạch Lệ Phong.” Giọng nói lạnh lùng từ điện thoại truyền đến tai Cố Chiêu.

Giọng nói thật dễ nghe, trong đầu Cố Chiêu bỗng nghĩ lung tung.

"Cái kia, cái kia, chính là, tôi là Có Chiêu, chắc anh cũng biết mà phải không?" Cố Chiêu cẩn thận hỏi, đối với một chủ tịch như Bách Lệ Phong, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, đừng nói là anh ta đã sớm quên mất hắn là ai rồi nha?

"Tôi biết. Có chuyện gì không?"

"Bây giờ tôi đang ở dưới lầu của công ty anh, tôi muốn gặp mặt và nói chuyện với anh."

Cố Chiêu ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng trước mắt, cao đến tận trời xanh, Bách Lệ Phong đang ngồi ở trên văn phòng đó, cầm điện thoại, nói chuyện với mình.

“Được, để tôi nói trợ lý tới đón cậu.” Bạch Lệ Phong ngoài ý muốn nói chuyện rất dễ dàng, mới đó đã đồng ý, hơn nữa còn phái trợ lý của mình đến đón.

“Được, được, tạm biệt.” Cố Chiêu không biết kế tiếp nên nói cái gì, chỉ tùy ý trả lời, sau đó cúp điện thoại.

"Ngài là Cố thiếu gia, phải không?" Một Omega nữ dịu dàng mỉm cười đi về phía hắn.

Cố Chiêu xua xua tay:"Đừng, đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là Cố Chiêu đi."

"Được, văn phòng tổng giám đốc ở chỗ này, mời đi theo tôi." Dư Hiểu Đồng gật đầu ấn thang máy: “Văn phòng chủ tịch ở lầu 15.”