Chương 3: Nói một đằng nghĩ một nẻo

“Ủa, vậy ra không phải là ở tầng cao nhất sao?” Anh trai hắn vừa vào làm đã chuyển văn phòng lên tầng cao nhất, vì như vậy mới ra phong phạm của một chủ tịch tập đoàn lớn.

Dư Hiểu Đồng cười cười không nói lời nào, tiếp tục dẫn đường cho hắn.

"Cốc cốc cốc" Dư Hiểu Đồng gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, có chút quen thuộc, chính là của Bách Lệ Phong người vừa rồi mới cùng hắn nói chuyện.

Dư Hiểu Đồng đứng ở cửa không có ý định đi vào, do đó Cố Chiêu đành phải tự mình đi vào.

Bách Lệ Phong ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tịch, khuôn mặt anh với các đường nét thâm thúy, môi mỏng, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen láy, bờ vai thẳng tắp, anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, áo sơ mi trắng cài khuy trên cùng, khí chất lạnh lùng nghiêm cẩn, có thể là do anh là Omega, hoặc là vì lý do thường xuyên rèn luyện, nên cơ ngực của anh rất lớn, bị áo sơ mi trắng ôm sát vào người nhìn rất hút mắt, thoạt nhìn như là một người đàn ông thành đạt cấm dục.

Cố Chiêu nhìn thoáng qua cơ ngực của anh, thì không thể nhìn đi chỗ khác được.

Cố Chiêu, Cố Chiêu, mày quên là mày tới đây làm gì sao?

Cố Chiêu cưỡng ép mình sang nơi khác, trong lòng thầm nói ba câu, anh không phải mẫu người lý tưởng của tôi, anh không phải mẫu người lý tưởng của tôi, anh không phải mẫu người lý tưởng của tôi, hắn buộc mình phải tự trấn an mình.

Nhưng tại sao tim hắn lại đập nhanh thế này, Cố Chiêu không chịu thừa nhận mình đã bị vóc dáng mê người của Bách Lệ Phong hấp dẫn, chắc chắn là do khí thế bức người của anh quá mạnh, nên mới khiến cho hắn khẩn trương.

Bách Lệ Phong lên tiếng trước: "Tôi biết cậu sẽ không thích tôi, cho nên, chúng ta sau 3 năm sẽ ly hôn, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu phải thực hiện nghĩa vụ của một Alpha đối với bạn tình của mình, đồng thời xoa dịu thời kỳ phát tình của tôi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ bồi thường phí tổn cho cậu để cậu hài lòng."

"Làm sao anh biết tôi không thích anh." Mặc dù Bách Lệ Phong đã đoán được suy nghĩ trong lòng Cố Chiêu, nhưng hắn cũng không chịu thừa nhận.

“Một Omega như tôi rất khó để được một Alpha thích phải không?” Bách Lệ Phong nói như thể anh đang giải quyết một chuyện gì đó rất tầm thường.

Cố Chiêu không thể làm gì khác hơn, nhưng chính là kiểu người cứ thich cứng miệng, là loại người phải đâm đầu vào tường mới biết tường cứng mà quay đầu lại, cho nên khi nói xong sẽ thường hối hận không thôi. Hơn nữa, mùi tuyết tùng thoang thoảng trong văn phòng không ngừng kí©h thí©ɧ não bộ của Cố Chiêu.

"Ai nói như vậy, tôi rất thích anh, sao tôi phải ly hôn chứ?" Cố Chiêu nói xong cũng cảm thấy hoảng, chẳng lẽ đây là điều mà trong tiềm thức của hắn đã nghĩ đến sao? Sống 18 năm, nhưng tới giờ Cố Chiêu mới ý thức được mình mà lại là kiểu người nhan khống, ôi mẹ ơi, không phải Bách Lệ Phong chỉ có cơ ngực lớn thôi sao? Nhưng nhìn cơ ngực cao lớn cuồn cuộn sắp bật ra khỏi chiếc áo sơ mi trắng, Cố Chiêu cũng có chút không xác định được suy nghĩ của mình.

Bách Lệ Phong cũng rất ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nhìn Cố Chiêu.

"Được, hy vọng những gì cậu nói chính là suy nghĩ trong lòng cậu, nói vậy chiều nay cậu hãy chuyển đến nhà tôi đi, tôi sẽ phái tài xế đến đón cậu" Bách Lệ Phong nghiêm mặt nói.

Nghe được những lời như là mệnh lệnh, Cố Chiêu vô thức đồng ý, đến khi đi ra khỏi phòng làm việc của Bách Lệ Phong, hắn mới ý thức lại muốn tát mình một cái, chưa gì sao lại dễ dàng đồng ý vậy chứ, rõ ràng hôm nay định đến để thoả thuận chuyện kết hôn giả, sao lại biến thành không ly hôn, còn chuyển qua sống chung.