Chương 3/2

Trước giờ mình chưa bao giờ thuận theo sự quản giáo của người khác, nhưng hôm nay khi Bách Lệ Phong nói ra điều gì đó, là mình sẽ không chút suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Không thể nào, chẳng lẽ lời nói của anh trai đã thành sự thật, Bách Lệ Phong có thể khống chế được mình sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là do Bách Lệ Phong ỷ vào mình là Omega nên đã dùng thủ đoạn gì đó dụ dỗ mình, không thì sao anh ta lại tập cho cơ ngực lớn tới vậy? Rõ ràng mình đồng ý với yêu cầu sống chung với anh ta là vì cơ ngực của anh ta to thôi, với lại một Omega có thân phận như anh ta, nói ra lời cầu xin với Alpha của mình mà bị từ chối, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không dễ chịu, mình là một Alpha phong độ, nên không thể hành xử không có văn hoá như vậy, Cố Chiêu tự nhiên tìm cho mình một cái lý do, nhưng cũng xoay người về nhà thu dọn hành lý.

Về đến nhà, Cố Chiêu bắt đầu thu dọn hành lý, chắc ở chỗ của Bách Lệ Phong đã có đầy đủ đồ dùng hàng ngày, cho nên mình chỉ cần mang theo một ít quần áo là được, hành lý của hắn cũng không nhiều lắm, chỉ gói gọn trong một chiếc vali nhỏ đựng máy tính và máy tính bảng.

Cố Hằng tò mò dựa vào khung cửa nhìn Cố Chiêu: "Nhanh như vậy đã quyết định sống chung? Tốc độ này đúng là nhanh quá rồi đó, anh đã nói trước với ba mẹ là nên giao em cho Bách Lệ Phong xử lý, như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”

"Hừm, rõ ràng là do anh ta thích em quá chứ bộ, em thấy cũng khó từ chối, nên mới miễn cưỡng đồng ý thôi. Không giống như Alpha độc thân lớn tuổi nào đó, chỉ có thể đứng ở cửa trơ mắt nhìn em trai mình đi hẹn hò ngọt ngào, đúng là rất đáng thương." Cố Chiêu cũng nói lại, quyết không chịu thua.

Cố Hằng biết rõ tính cách của em trai mình, nên chỉ mỉm cười không nói gì,

Cố Chiêu ở cửa chờ tài xế của Bách Lệ Phong tới đón, hắn lấy điện thoại di động ra, mở hộp trò chuyện nhóm với Thịnh Lỗi, Thiệu Hạo Bác, rồi gõ chữ

[Từ hôm nay trở đi, tôi đã là người có gia đình rồi, không giống với đám cẩu độc thân các cậu nữa.}

{Chậc chậc chậc}

{Chậc chậc chậc +1}

{Vợ tôi đã mời tôi đến sống với anh ta, vì vậy sau này tôi không thể đi chơi với đám cẩu độc thân các cậu được.} Mặc dù chuyện sống chung, Cố Chiêu chấp nhận không rõ ràng lắm, nhưng điều đó không cản được chuyện hắn mang ra khoe.

{Kết hôn rồi thì khác, 99}

{Vậy, Bách Lệ Phong thì sao? Thịnh Lỗi ở trong nhóm ait Cố Chiêu một chút.}

"Không phải đã nói rồi sao, cậu không thấy anh Cố của chúng ta, đã bị rơi vào tay giặc sao?" Cố Chiêu còn chưa kịp trả lời, Thiệu Hạo Bác đã thay hắn trả lời trước.

Nói nhảm, rõ ràng là Bách Lệ Phong thích tôi, cho nên mới chủ động như vậy, tôi vừa đồng ý với anh ta, đến bây giờ Cố Chiêu còn đang tự lừa mình dối người.

Một lúc sau, một chiếc xe màu đen chạy tới, cửa tài xế mở ra, đầu tiên là một chiếc giày da sáng bóng được bao bọc bởi quần âu màu đen đưa ra, tiếp đó là Bách Lệ Phong từ trên ghế lái bước ra.

Cố Chiêu thấy là Bách Lệ Phong tới, nên xách vali nhanh như chớp chạy tới: "Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói là sẽ để tài xế đến đón tôi sao?"

"Hôm nay công việc của tôi không nhiều, tôi cũng đã hoàn thành công việc trước, nên bảo tài xế khỏi đến, do đó mới một mình đến đây, thật xin lỗi, không có thông báo trước cho cậu." Bách Lệ Phong cầm lấy vali trong tay Cố Chiêu, bỏ vào cốp xe.

Bách Lệ Phong và Cố Hằng nhìn nhau, xem như gật đầu chào hỏi.

Cố Hằng nhìn thấy Cố Chiêu đang ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ thò đầu ra, vẫy tay chào tạm biệt mình, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy một loại tủi thân không nói nên lời, vậy là em trai đã rời khỏi anh rồi, anh thấy mình như một ông già trống rỗng, ba mẹ thì đi ra ngoài du lịch vui vẻ, em trai cũng đã ra ở riêng, giờ chỉ còn lại một mình anh, bơ vơ trong căn nhà rộng lớn.