Chương 3: Em cũng có cơ bụng



Giang Nha nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên thân hình hoàn mỹ mà áo thun không thể che hết được của Bạc Kỳ, cô dám cá rằng, thằng nhóc này nhất định là có cơ bụng.

Giang Nha thật không có sức chống cự với cơ bụng của các chàng trai nha.

Phi phi phi, mơ tưởng cái gì vậy? Đó là em trai bạn thân! Cũng chính là em trai chơi từ nhỏ đến lớn với mình!

Giang Nha run lập cập, đột ngột bật dậy khỏi giường như con cá chép giãy, bắt đầu dọn dẹp phòng.

Thật ra cũng không có gì để dọn dẹp, Bạc Kỳ đã nhờ nhân viên bán thời gian dọn dẹp trước khi chuyển đến, chỉ cần trải ga giường là có thể ngủ.

Vali hành lý rất nhiều quần áo, còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da thường dùng, những đồ khác đều bị cô vứt bỏ.

Giang Nha sắp xếp hết quần áo, dưới đáy vali có một bộ đồ lót đen gợi cảm. Sinh nhật năm ngoái, Tiêu Khải Minh đã tặng nó cho cô. Đêm đó Tiêu Khải Minh còn định đặt khách sạn tình thú lãng mạn, nhìn ánh mắt da^ʍ dê của hắn, Giang Nha cuối cùng vẫn là chạy trối chết.

Cô đến nay vẫn không hiểu tại sao mình lại phản đối việc làm chuyện ấy với Tiêu Khải Minh.

Chính là từ lúc đó, Tiêu Khải Minh đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Giang Nha cúi đầu nhìn bộ đồ lót giá trị trong vali, cuối cùng đem nó vò thành một cục, ném vào thùng rác.

Giang Nha có nhiều quần áo, sắp xếp từng cái một cũng tốn hơn một giờ, loay hoay một lúc, làm xong hết đã 5 giờ rưỡi.

Ngày mai còn phải đi làm, Giang Nha định mời Bạc Kỳ đi ra ngoài ăn cơm, tiện mua thêm vật dụng hàng ngày.

“Để em mời chị đi, dưới lầu có cửa hàng vịt nướng khá ngon.”

Bạc Kỳ thuận tay đem rác gói vào túi, nghiêng đầu nhìn Giang Nha cười, cặp mắt đào hoa kia đặc biệt mê hoặc: “Em nhớ rõ lúc chị Nha Nha ăn vịt nướng thích nhất gặm chân với cánh.”

“…”

Giang Nha không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ điều này đó, trong lòng cảm thấy ấm áp.



Giao thông ở đây thuận tiện, cách khu dân cư chỉ vài bước chân là có đủ các quán ăn khác nhau, đối diện còn có một chuỗi siêu thị lớn.

Bạc Kỳ nói cửa hàng vịt nướng kia kinh doanh không tồi, môi trường cũng tốt, người ngồi bên trong phần lớn đều là học sinh hoặc là các cặp đôi.

Bạc Kỳ tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ, hai người gọi nửa con vịt nướng, bia, rau trộn, đều là những món thời đi học bọn họ hay ăn.

Giang Nha thời cấp ba áp lực rất lớn, thỉnh thoảng sau buổi tự học, cô thường lén cùng Bạc Du Du uống bia giải sầu, sau đó Bạc Kỳ cũng bị các cô dạy hư, đi theo uống cùng.

“Chị nhớ rõ trước kia em vừa uống bia liền đỏ mặt.”

Giang Nha cười, gắp chỉ chân vịt nướng cho Bạc Kỳ, “Sau đó, Du Du sợ em mặt đỏ về sẽ bị lộ, cho nên mỗi lần chúng ta lén lút uống bia bên ngoài, lúc sau Du Du liền cầm phấn nền bôi lên mặt em.”

Nhớ tới thời gian đó thật cảm động.

“Chị Nha Nha.”

Bạc Kỳ một hơi uống nửa lớn bia lạnh, nháy mắt nhìn Giang Nha, “Em hiện tại đã trưởng thành, cho dù uống hai ly rượu trắng cũng sẽ không đỏ mặt.”

“…”

Nhóc con này, không có việc gì nháy mắt với cô cái gì chứ.

Giang Nha tim đập nhanh hơn một chút, không để ý đến sự nghiêm túc của Bạc Kỳ khi nói lời này, cũng uống một ngụm bia, “Dù nhóc có lớn bao nhiêu đi nữa thì mãi mãi cũng sẽ là em trai của chị.”

Em trai chính là em trai.

Bạc Kỳ gắp cho cô cái cánh vịt, “Em nghe Bạc Du Du nói, chị thích chàng trai có cơ bụng à?”

“…Khụ.”

Giang Nha xua xua tay, không biết có phải vừa rồi cô uống bia quá nhanh hay không, mặt có chút đỏ lên.

Bạc Kỳ nhìn sắc mặt hồng nhạt của cô, cười nói câu: “Em cũng có cơ bụng.”

“…”



【 Em cũng có cơ bụng 】.

Bởi vì lời nói của Bạc Kỳ lúc tối, ban đêm Giang Nha đã mộng xuân, nam chính trong mộng chính là Bạc Kỳ.

Ở trong mộng, cô thấy cơ bụng sáu múi của Bạc Kỳ, đường nét rõ ràng và mịn màng.

Buổi sáng 7 giờ, bị đồng hồ báo thức gọi dậy, việc đầu tiên cô làm là cởi đồ ra.

Quả nhiên, trên qυầи ɭóŧ ướt dính một mảnh.

Cô mặc dù vẫn còn là xử nữ, nhưng cũng sẽ tự an ủi, cái loại ham muốn này không liên quan đến việc cô có còn trinh hay không.

Giang Nha ảo não mà vỗ một cái vào đầu mình.

Trước kia thủ da^ʍ cô chưa từng tưởng tượng ra đối tượng, cũng không có mộng xuân, nào ngờ vừa mới thuê chung ngày đầu tiên, buổi tối cô liền mộng xuân đem em trai bạn thân làm trò dâʍ ɭσạи.

Thật là tội lỗi, tội lỗi.

Giang Nha lăn long lóc bò dậy, chưa đến mười phút liền sửa soạn xong bản thân, cô đang nghĩ tới lặng yên ra khỏi cửa không một tiếng động thì cửa mở.

“…”

Bạc Kỳ trên cổ quấn khăn lông, mặc bộ thể thao màu trắng, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa mới chạy bộ buổi sáng trở về.

Trong tay hắn còn cầm hai phần bữa sáng, Giang Nha đã ngửi thấy được mùi thơm của hoành thánh.

“Bạc Du Du nói chị trước kia thường xuyên bỏ ăn bữa sáng, thói quen này thực sự không tốt, ăn xong rồi hẵng đi làm”

Nhóc con trên mặt tươi cười, tóc mái có chút dựng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ma xui quỷ khiến, Giang Nha giơ tay túm khăn lông trên cổ hắn, nhón mũi chân giúp hắn lau mồ hôi.

“Sao lại dậy sớm thế?”

Bạc Kỳ hầu kết lên xuống, bất động không nói mà cúi đầu nhìn đỉnh đầu Giang Nha, nói: “Em có thói quen ngủ sớm dậy sớm.”

Trên bàn ăn nho nhỏ có hai bát hoành thánh bốc khói nghi ngút.

Giang Nha tối hôm qua mua sữa bò, cô từ phòng bếp cầm ra hai bình sữa, nghĩ nghĩ nói, “Về sau bữa sáng giao cho chị, chị sẽ làm.”