Chương 4: Để hắn trả tiền làm cô cũng rất ngượng ngùng



“Được nha.”

Bạc Kỳ cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cô:” Em sẽ đợi chị Nha Nha làm.”

Không biết là cố ý hay vô tình, hắn ngập ngừng, vài giây tiếp theo mới nói hai chữ: “Bữa sáng.”

Thằng nhóc thúi!

Giang Nha cắn một miếng hoành thánh vỏ mỏng, ngọt thơm, cảm thấy nhóc con này có chút khác thường.



Giang Nha là bác sĩ nam khoa, cô là bác sĩ nam khoa duy nhất trong toàn bệnh viện.

Ngày hôm qua cô đã nghỉ phép, hôm nay sáng sớm vừa mới đi làm, cô đã bị Tiêu Khải Minh chặn trước toà nhà phòng khám.

“Giang Nha.”

Toàn bộ thông tin liên lạc của hắn đều bị cô chặn lại, Tiêu Khải Minh sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Giang Nha, “Cha mẹ anh này cuối tuần sẽ tới, bọn họ muốn qua thăm em một chút.”

“Chúng ta đã chia tay rồi, anh chưa nói với họ sao?”

Hắn bình tĩnh, Giang Nha so với hắn càng bình tĩnh hơn, “Chúng ta chia tay trong hòa bình, không ai nợ ai, tôi không có nghĩa vụ sau khi chia tay còn phải gặp mặt đối phó với cha mẹ anh.”

“Anh không có đồng ý chia tay.”

Tiêu Khải Minh nói: “Anh với người phụ nữ kia chỉ là qua đường, gặp dịp thì chơi mà thôi, Giang Nha, em biết, người anh thích chính là em, anh chỉ cần em.”

Giang Nha bị hắn nói làm cho ghê tởm, chán ghét mà ngắt lời gã ta, “Anh câm miệng lại đi, Tiêu Khải Minh anh cũng là người có trình độ học vấn tốt, sao lại có thể phát ngôn ra những lời ghê tởm vậy chứ?”

Thời gian làm việc cũng sắp tới, Giang Nha không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, cau mày rồi xoay người rời đi.



Giữa trưa nghỉ ngơi, Giang Nha nhận được tin nhắn của Bạc Kỳ, bảo cô ra ngoài.

Giang Nha có chút không muốn đi xuống, cô còn bứt rứt cái chuyện mộng xuân đêm qua, cảm thấy bản thân ở trong mộng vấy bẩn em trai, thật là tội lỗi.

Rối rắm vài phút, Giang Nha cuối cùng vẫn là đi xuống.

Trước cửa bệnh viện, Bạc Kỳ trong tay cầm theo ly trà sữa, còn có hộp bánh kem dâu tây nhỏ, hướng về cô cười cười.

Hắn đứng cạnh bồn hoa trước cửa bệnh viện, mặc áo thun màu trắng, quần jeans màu xanh nhạt, ống được xắn lên hai vòng, cùng với giày thể thao phiên bản giới hạn, cả người thoạt nhìn sạch sẽ, tươi tắn, những người đi ngang qua đều nhịn không được liếc nhìn hắn một cái.

Hình ảnh này có chút giống với cậu bé nhà bên bước ra từ truyện tranh.

Thật là đẹp mắt.

Giang Nha chạy chậm vài bước, ngửa đầu nhìn hắn, “Trời rất nóng, sao em lại tới đây?”

Bạc Kỳ đem trà sữa cùng bánh kem đưa cho cô, “Mang đồ ăn nhẹ cho chị.”

Bên cạnh có ghế nghỉ chân, Giang Nha uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, nhìn chiếc bánh kem tạo hình xinh xắn, phát sầu mà nói, “Em cứ như vậy, không đến mấy ngày nữa chị lại tăng cân mất.”

“Béo cũng đẹp mà.”

Bạc Kỳ ngồi gần cô, nghiêng đầu là có thể thấy mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng ngần.

“Hơn nữa, chị Nha Nha nhìn rất gầy, béo lên chút càng đẹp mắt.”

Giang Nha quả thực có chút gầy, cô thường xuyên tham gia công tác, vội đến mức không có thời gian ăn cơm, có đôi khi một ngày ăn một bữa, thời điểm cô nhất gầy là hơn 40 cân.

Giang Nha mở túi bánh kem nhỏ ra, nghe vậy tấm tắc nói, “Chị phát hiện ra miệng Tiểu Kỳ thật ngọt nha.”

Hắn trước kia không phải rất ít nói sao?

“Sao chị biết miệng em ngọt?”

“…Khụ khụ khụ…”

Giang Nha bị sặc nước miếng, vành tai có chút đỏ lên, cô cảm giác mình như bị nhóc con đùa giỡn.

Đây có phải là Bạc Kỳ cô quen biết trước đây không?

Thật may mấn là Bạc Kỳ không có tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển chủ đề khác hỏi, “Buổi tối chị muốn ăn cái gì?”

Giang Nha ăn bánh kem ngập dâu tây, nghĩ nghĩ, nói: “Tan làm chị sẽ mua đồ về nấu.”

Đi ra ngoài ăn nhóc con này khẳng định sẽ không để cô trả tiền, để hắn trả nhiều cô cũng ngượng ngùng nha.

“Được.”

Bạc Kỳ nói: “Vậy chị tan làm liền gọi cho em qua, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ.”