Chương 6



Bạc Kỳ đến Đế Đô học, kì nghỉ đông và nghỉ hè nếu không phải làm việc bán thời gian thì cũng giúp đỡ giáo sư nghiên cứu dự án, khó có thể trở về một lần.

Bạc Du Du uống lên một chén canh, đột nhiên hỏi Giang Nha, “Đúng rồi, cậu tuần sau không phải đi đến Giang thành tham gia hội thảo học thuật gì gì đó sao, giúp tớ mua một số đồ đem về nhé.”

Giang thành ở gần biển nên đồ hữu dụng cũng rất nhiều. Bạc Kỳ bất động, nhíu mày, “Chị Nha Nha phải đi công tác?”

“Đúng vậy.”

Giang Nha đã thành quen, công việc của cô chính là như vậy, đi công tác gần như là việc thường lệ.

Bạc Du Du trêu chọc em trai, làm mặt quỷ, “Cái gì, em luyến tiếc chị Nha Nha đi công tác à?”

Lời này ở ngày thường cũng không có gì, nhưng trải qua hai ngày này ở chung, Giang Nha cảm giác có chút kỳ quái.

Nói giống như cô cùng Bạc Kỳ có cái gì đó.

Ai ngờ, Bạc Kỳ thế mà lại thẳng thắn trả lời, “Cực kỳ luyến tiếc nha.”

“…”

Bạc Du Du bị nghẹn họng.



Giang Nha đi công tác ba đến năm ngày, buổi tối trước hôm đi cô đã chuẩn bị xong hành lí, lúc sau Bạc Kỳ ở bên ngoài gõ cửa hỏi cô có muốn ăn khuya hay không.

Giang Nha nói có, kết quả khi đi ra ngoài hắn đã đem đồ ăn khuya đặt trên bàn, có cơm hộp và hai phần cháo đậu xanh.

“Chị thường xuyên đi công tác sao?”

Bạc Kỳ đem cái muỗng đưa cho Giang Nha, giống như chỉ là thuận miệng hỏi như vậy.

“Chắc chắn rồi, tính chất của công việc là như vậy, làm bác sĩ phải học tập rất nhiều.”

Bạc Kỳ bỗng nhiên cười, nét cười có chút thẹn thùng, “Vậy các bác sĩ đi công tác có mang người nhà đi cùng không?”

“Hả?”

Giang Nha nuốt xuống một ngụm cháo, “Dẫn người nhà đi theo làm gì?”

Bạc Kỳ nói, “Hỏi một chút mà thôi.”

Ngày đi công tác bởi vì chuyến bay rất sớm nên 5 giờ rưỡi Giang Nha đã ra cửa, không kịp làm bữa sáng cho Bạc Kỳ, chỉ có thể để lại cái ghi chú cho hắn nhớ xuống lầu mua bữa sáng.

Thời điểm Giang Nha ra cửa, Bạc Kỳ biết rõ, lúc cô thức giấc hắn đã tỉnh rồi.

Hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc tai bù xù, dáng vẻ có chút suy sụp.

Bạc Kỳ giơ tay vuốt lại mái tóc trên trán, liếc mắt một cái nhìn thấy tờ giấy ghi chú Giang Nha đặt trên bàn màu trắng.

【 thời gian vội quá, không kịp chuẩn bị bữa sáng cho em, nhớ đi xuống lầu mua đồ ăn nha. 】

Chữ viết của cô không qua loa, ngược lại còn rất đẹp, giống như con người cô vậy.

Bạc Kỳ dùng hai ngón tay tờ giấy ghi chú hoạ tiết hoạt hình lên, đặt ở chóp mũi hít hà một hơi, sau đó hôn chụt một cái. Mỗi chữ Giang Nha viết, đều có hương vị của cô trong đó.



Đi công tác ngày hôm sau Giang Nha thật không may lại bị cảm, điều hòa khách sạn mở nhiệt độ thấp, làm cô rét run từ đầu đến chân cả người nặng trĩu.

Ngày thứ ba hội thảo đã xong, các đồng nghiệp rủ nhau đi ăn hải sản, Giang Nha không đi, tự mình uống thuốc trị cảm liền tính ngủ một giấc.

Hơn 8 giờ tối, có người gọi điện thoại cho cô.

Giang Nha mũi khó chịu, sờ đến điện thoại thì thấy cuộc gọi video, cô còn tưởng là Bạc Du Du, ngón tay vuốt nhẹ trả lời.

“Đang làm gì vậy?”

Bên kia im lặng vài giây, một giọng nam vang lên, “Chị bị cảm?”

“…”

Giang Nha trên người mặc đồ ngủ, bên trong lại không mặc đồ lót, không hề giữ hình tượng nằm ở trên giường.

Cô nghĩ “chết tiệt” trong đầu, vô thức nhìn điện thoại với hai đôi mắt mở to.

Trong điện thoại làm gì phải Bạc Du Du, đó là em trai Bac Du Du, Bạc Kỳ!

Cẩu thả quá!

Giang Nha chạy nhanh bò dậy, điều chỉnh điện thoại một chút, chỉ cho người bên kia nhìn thấy đầu mình.

“Chỉ là bị cảm chút mà thôi.”

Giang Nha nhìn thoáng qua thời gian, “Sao em lại gọi điện cho chị vào giờ này, có chuyện gì sao?”

Bên kia trầm mặc, giọng nói của Bạc Kỳ có vẻ không vui, “Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho chị?”

Trên gương mặt đẹp đẽ còn có chút tủi thân.