Chương 7: Chocolate



Giang Nha tức khắc liền cảm thấy tội ác tày trời, vội vàng nói, “ Ý chị không phải như vậy, cái đó, chị …”

Cô nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.

“Tút” một tiếng, điện thoại đã cúp máy.

“???”

Giang Nha vẻ mặt khó hiểu, cái này không phải là tức giận rồi đấy chứ? Như này mà cũng tức giận, không phải chứ? Các chàng trai bây giờ lại dễ tổn thương như vậy sao?

Chuyện này có cái gì phải tức giận???

Giang Nha nhìn màn hình di động tối đen, hít mạnh một hơi, bỗng nhiên cảm giác bệnh cảm lại càng nặng thêm.

Cô cuối cùng không gọi lại cho Bạc Kỳ, cảm thấy tốt hơn vẫn là trở về rồi nói sau.

Chủ yếu là cô thật sự không biết nên cùng Bạc Kỳ nói cái gì, chẳng lẽ cứ tùy tiện giải thích với hắn một câu thôi sao?

Cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho tốt.

Vứt điện thoại sang một bên, Giang Nha buồn đầu nằm ở trên giường, cảm giác khó chịu vì lạnh khiến cô càng buồn ngủ thêm, chưa đến một lát cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Giang Nha nằm mơ, cô mơ thấy chuyện xảy ra hồi cấp ba.

Bạc Kỳ từ nhỏ đến lớn rất đẹp, cấp hai đã bắt đầu có nữ sinh viết cho hắn thư tình thổ lộ, có những nữ sinh lớn mật sẽ công khai đến tận cửa lớp để ngắm hắn.

Một lần sau tiết tự học buổi tối, Giang Nha bắt gặp nữ sinh cầm chocolate đưa cho Bạc Kỳ, cô nghe thấy Bạc Kỳ khách khí nói với nữ sinh kia, “Thật ra tôi thích đàn ông.”

Giang Nha lúc ấy nhịn cười không được, còn làm mặt quỷ khoác vai hắn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho hắn.

Bạc Kỳ lúc ấy không biết là thẹn quá hoá giận hay gì, đột nhiên hắn đẩy cô vào tường.

Giang Nha ngây người, bị hắn nhét vào trong miệng thứ vừa ngọt vừa đắng, là chocolate.

Giang Nha không nhớ rõ buổi tối ngày đó Bạc Kỳ với cô nói những gì, duy nhất nhớ rõ thanh chocolate ăn khá ngon.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên đem Giang Nha từ trong mơ kéo về thực tại.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, Giang Nha đầu đau muốn nứt ra, duỗi tay sờ soạng một hồi lâu mới cầm được điện thoại.

“Alo”

Cô lúc này chẳng buồn xem ai gọi điện đến, đem điện thoại đặt ở bên tai nghe.

“Mở cửa.”

“…”

Là tiếng của Bạc Kỳ, nghe tới chút trầm, có thể là sợ Giang Nha nghe không rõ, hắn lại nói thêm, “Em đang ở bên ngoài cửa phòng chị.”

“…”

Giang Nha cảm thấy mình có thể là bị cảm sinh ra hồ đồ, làm sao cô có thể nghe giọng Bạc Kỳ lúc nửa đêm?

Hắn nói hắn ở đâu? Ngoài cửa?

“Cửa nào?” Môi Giang Nha khô khốc, cô nuốt nước bọt mấy lần, yếu ớt nói, “Em quên mang chìa khóa à?”

“Không phải, cửa phòng khách sạn của chị, mở cửa.”

“…”

Giang Nha đột nhiên bò dậy, đầu óc choáng váng suýt chút nữa không đứng vững, nghiêng ngả lảo đảo, nhìn qua lỗ cửa, bên ngoài ánh đèn rất sáng, quả nhiên có người đứng trước cửa phòng cô, Bạc Kỳ.

“Em…”

Giang Nha mở cửa, nhìn chàng trai có chút phong trần mệt mỏi, mặt đơ trong giây lát không nói nên lời.

Từ thành phố A đến Giang thành ngồi máy bay rất nhanh, chỉ mất hai tiếng đồng hồ, nhưng lúc này đã quá nửa đêm.

Vài phút sau.

Dưới sự theo dõi của Bạc Kỳ, Giang Nha đem nhiệt kế kẹp dưới nách ra, đặt dưới ánh đèn xem.

38 độ, sốt nhẹ.

“Chị chính là bác sĩ đó, cảm mạo phát sốt còn phải để người khác xách cổ mới đi bệnh viện sao?”

Bạc Kỳ thật sự tức giận, cau mày đi đun nước ấm, sau đó lấy hộp thuốc vừa mang tới bóc ra hai viên, nói, “Uống thuốc.”

“…”Hung dữ vậy sao

Giang Nha rụt cổ, cũng không biết em trai làm gì mà tức giận lớn như vậy, cô liền ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt.

Có thể là bởi vì Bạc Kỳ đột nhiên đến, tinh thần Giang Nha tốt lên một ít.

“Đã hơn nửa đêm, em tới đây làm gì ?”

Bạc Kỳ tức giận mà chỉnh lại chăn bông cho cô, vành tai hắn đỏ ửng dưới ánh đèn, gắt gỏng nói: “Cứ coi như là em động kinh đi.”

“Động kinh chỗ nào?”

Giang Nha căn bản chỉ đùa một chút để hòa hoãn không khí, duỗi tay kéo vạt áo, “Tới đây chị xem xem, chỗ nào động kinh, chị chữa cho em.”

“Chị có chắc là muốn trị cho em?”

Bạc Kỳ nắm chặt cái chăn bông màu trắng, quay đầu nhìn Giang Nha, cặp mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhếch lên, Giang Nha hô hấp có chút gấp gáp.

“Ồ?”

Bạc Kỳ chỉ nhìn cô vài giây, sau đó buông tay khỏi chăn, đứng ở mép giường nhìn cô từ trên cao xuống, “Mau đi ngủ đi.”

“Ừm.”

Giang Nha không dám cùng hắn nói giỡn nữa, cảm thấy ánh mắt em trai nhìn mình có chút… Giống con chó lớn nhìn thấy cục xương vậy.

Cô chui vào trong chăn ngủ.

Qua một lát, cô nhịn không được ngoi đầu ra nhỏ giọng hỏi, “Vậy em ngủ chỗ nào?” Còn lâu nữa trời mới sáng.

Bạc Kỳ nói, “Em ngủ trên sofa.”

Trai đơn gái chiếc, ngủ trên sofa cũng không được tốt lắm.

Giang Nha chưa nói lời này ra, người ta hơn nửa đêm đến đây thăm cô, còn mang theo thuốc, nếu cô nói như vậy, cũng thật không lương tâm.

Bạc Kỳ không để ý tới cô, xoay người đi vào trong phòng tắm.

P/s: [ Cọc gì thì cọc nhưng vẫn biết chăm vợ nha, 10 điểm không có nhưng.] Follow và comment nhiệt tình nha 😚