Chương 16-2: Huyết Nô ( Nô ɭệ Máu )

Chương - Huyết Nô ( Nô ɭệ Máu ) (2)



Biên Tập - Ngoan Hiền Ngoàm

Nhân viên tiếp tân vừa thấy cô muốn đi qua bên chỗ thang máy, vội gọi bảo an trong đại sảnh đến ngăn cản.

“Xin lỗi tiểu thư, không có hẹn trước không thể lên lầu. Hơn nữa thang máy đi lên phòng chủ tịch cũng không phải ở chỗ này. Xin ngài vui lòng xác nhận lại một chút có muốn đi lên hay không, nếu không có sự cho phép chúng tôi không thể để ngài đi lên được.”

Trần Vãn thấy bộ dáng bọn họ vô cùng khó xử, đành phải từ bỏ đi lên lầu, “Được rồi. Ta chờ anh ấy ở đại sảnh vậy.”

Nói xong, cô đi qua khu vực ghế sô pha ngồi xuống, cầm lấy một quyển tạp chí trên kệ xem.

Nhân viên tiếp tân cùng bảo an ở một bên khe khẽ nói nhỏ.

“Anh cẩn thận lưu ý vị tiểu thư kia, đừng để cho cô ấy xông đi lên làm kinh động đến chỗ chủ tịch. Nếu để phía trên trách tội xuống, lúc đó chúng ta khó giữ được công việc này.”

“Được. Ta đã thông báo đến đội ngũ giám sát theo dõi chặt chẽ.”

Trong nháy mắt, Trần Vãn nhận ra trong đại sảnh có rất nhiều ánh mắt theo dõi thay đổi phương hướng, tất cả đều tập trung về phía cô.

Một màn này, khiến cô cảm thấy quá buồn cười, cô cũng không phải là phần tử khủng bố.

Không quá vài phút, cửa lớn tòa nhà truyền đến một trận xôn xao.

Một người phụ nữ có mái tóc hồng rực rỡ bước ra khỏi xe Limousine sang trong, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh.

Bốn năm nhân viên vội chạy đến vây quanh cô ta, kẻ thì dọn đường, mang giày, người thì cầm túi xách, nâng váy cho cô ta.

Đội hình này, giống như Nữ vương đi tuần tra, chỉ kém chút là trải thảm đỏ lên trên mặt đất nữa thôi.

Gương mặt trên trang bìa tạp chí trong tay Trần Vãn cũng chính là cô ta, trên đường đến đây cô cũng thấy không ít biển quảng cáo dán hình cô ta.

Cô ta là một trong những nữ minh tinh được yêu thích nhất ở Đế quốc phương Đông —— Đại Lộ.

Trần Vãn không có hứng thú với những chuyện bát quái trong giới giải trí, vừa muốn đặt cuốn tạp chí về lại chỗ cũ thì một mùi hương bay đến trước mặt.

Đại Lộ đi đến trước mặt cô, trên mặt đại minh tinh xinh đẹp động lòng người lộ ra nụ cười tươi tắn, quyến rũ: “Cô là fans chờ ta ở chỗ này sao?”

“…… Ta không phải.”

Trần Vãn quá xấu hổ, cô chưa từng gặp phải tình huống trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Nhân viên tiếp tân bên kia lộ ra biểu tình ‘Thì ra là thế’, hiểu lầm đối với cô gia tăng thêm một bước.

Đại Lộ che miệng cười nói: “Không sao cả, không cần thẹn thùng. Ta rất ít khi gặp được fans nữ đó.” Nói xong, còn nhận lấy tạp chí trong tay Trần Vãn, cầm bút trợ lý đưa qua ký tên lên, ký thêm cả danh hiệu của mình.

Những người khác cũng sôi nổi chạy đến muốn ký tên, đẩy Trần Vãn sang một bên.

Cách đó không xa, truyền đến một giọng nói vô cùng rõ ràng, “Bảo bối.”

Từ trong thang máy đặc biệt bên kia, một nhân vật gặp qua liền khó quên bước ra.

Tay Đại Lộ đang ký tên chợt dừng lại, lướt qua đám người, ngẩng đầu nhìn sang, bút ký tên trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất. Khi người kia đi đến trước mặt mình, cô ngẩng cái cổ mảnh mai lên, khó tin hỏi: “Chủ tịch, ngài vừa gọi ta sao?”

Bước chân Bùi Kỳ Châu chưa từng dừng lại, phảng phất như mọi thứ quanh thân đều chỉ là hình ảnh đen trắng im lìm, anh đi đến trước mặt Trần Vãn, cười đến không có một chút rụt rè: “Anh đến đón em. Thật xin lỗi, hội nghị kết thúc muộn hơn vài phút, đợi lâu không?”

“Không sao.” Cô bình tĩnh đáp lại.

Ý cười Bùi Kỳ Châu càng sâu hơn: “Đi thôi.”

Trong vô số ánh mắt kinh ngạc chung quanh, Trần Vãn được anh nắm tay đi đến thang máy riêng.

Cửa thang máy khép lại, người đàn ông bên cạnh dán tới.

Trần Vãn bị anh ấn vào trong góc hôn môi, nhớ tới cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, “Ở bên ngoài anh có thể đổi cách xưng hô được không?”

“Không được.”

Được rồi, lại là một lần đàm phán thất bại.

Bàn tay Bùi Kỳ Châu vuốt ve qua lại bên hông cô, môi mỏng tham lam cọ xát mυ"ŧ lấy hai cánh môi mềm mại của cô, tựa như một con cá mắc cạn mấy tiếng đồng hồ, muốn hấp thu hơi nước từ cô để tẩm bổ.

Nụ hôn của người đàn ông say mê triền miên, anh cũng không sợ vò nát âu phục trên người mình.

Trần Vãn liếc nhìn thang máy, đã qua hơn 100 tầng, vẫn còn mấy phút nữa, nên thản nhiên nói chuyện: “Nữ minh tinh vừa rồi hình như rất nổi tiếng.”

Bùi Kỳ Châu hôn lên xương quai xanh tinh xảo lộ ra, “Cô ta là người phát ngôn sản phẩm mỹ phẩm của tập đoàn.”

“Mời cô ta làm người phát ngôn, sản phẩm các anh nhất định rất dễ kiếm tiền đúng không?”

“Cũng không đúng hoàn toàn.”

“Có ý gì?”

“Cô ta là một huyết nô.”

Nụ hôn thân mật đột ngột kết thúc.

Bùi Kỳ Châu thoáng nếm được hương vị của cô, tất nhiên không dễ dàng buông tha. Bất quá thang máy rất nhanh đã đến nơi, anh đành giúp cô sửa sang lại quần áo cùng tóc, sau đó vuốt lại cổ áo hơi nhăn của mình.

Trong hình ảnh phản chiếu rõ ràng trên cửa thang máy, Trần Vãn cân nhắc lời anh vừa nói: “Huyết nô?”

Chú ý đến khóe miệng cô còn vươn một sợi chỉ bạc, Bùi Kỳ Châu nghiêng người đến, kiên nhẫn lau môi cho cô, cũng đáp lại nghi hoặc của cô: “Huyết tộc cấp cao không thỏa mãn với máu tươi được rút ra khỏi cơ thể nhân loại, bọn họ sẽ lợi dụng tiền tài quyền thế nuôi dưỡng huyết nô nhân loại, để có được thức ăn mỹ vị tươi mới. Bản thân huyết nô có điều kiện càng ưu tú thì cấp bậc máu tươi cũng càng cao.”

Lông mày Trần Vãn nhăn càng thêm chặt, “Đây là một loại hành vị tự nguyện sao?”

“Có một truyền thống trong chuyện nuôi dưỡng huyết nô, nếu huyết nô cảm thấy đủ hạnh phúc và vui sướиɠ, máu trên người sẽ càng ngọt ngào và cao cấp hơn. Em có thể coi như đó là một cuộc giao dịch dựa trên thứ mình muốn. Nhân loại luôn hướng tới danh lợi, hưởng thụ mọi thứ ngợp trong vàng son, vì tiền tài lợi ích bán đứng cả thân thể của mình. Giao dịch là tập tục tồn tại hơn một ngàn năm. Đương nhiên, cũng có một số huyết nô bị cầm tù mua bán phi pháp. Đây lại là một vấn đề khác.”

Nghe anh nói xong, Trần Vãn trầm mặc không lên tiếng.

“Anh cũng cảm thấy điều này công bằng sao?”

“Thế giới vốn tàn khốc, tràn ngập chuyện bất bình đẳng, bóc lột, bạo lực cùng chiến tranh. Em chắc hẳn cũng hiểu rõ, bản thân không có cách nào đổi thế giới. Cho dù là người cai trị tối cao của đế quốc, cũng phải tuân theo những quy tắc này để vận hành thế giới. Đừng nghĩ quá nhiều. Em đã làm đủ rồi.”

Trong hình ảnh phản chiếu của cánh cửa thang máy màu vàng, Trần Vãn ngước mặt nhìn thật sâu vào đôi mắt phản chiếu ở phía đối diện đang nhìn chăm chú vào mình, "Ngay từ đầu anh cũng có ý định biến em thành huyết nô của anh sao?

Con ngươi Bùi Kỳ Châu sâu tựa đáy biển hơi rung động, “Anh không phủ nhận.”

Ầm! Một tiếng.

Trần Vãn nặng nề ấn mạnh anh lên vách thang máy kim loại lạnh lẽo cứng rắn, trên mặt cô tràn ngập điên cuồng cùng tức giận. Cô cắn rách môi Bùi Kỳ Châu, nhìn máu tươi đỏ thắm chảy ra, cô tiến tới hút vào.

“Ngô……”

Con ngươi xanh thẳm của Bùi Kỳ Châu nháy mắt trợn to, răng nanh bén nhọn lộ ra, dính đầy máu tươi của mình.

Đầu lưỡi Trần Vãn liếʍ qua răng nanh của anh, đem máu tươi trên đó cuốn vào trong miệng mình, phảng phất như đang nhấm nháp món ăn mỹ vị nhất trên thế giới —— Huyết nô càng cao cấp khi cảm thụ được hạnh phúc viên mãn, cấp bậc máu tươi cũng càng tăng cao.

Bùi Kỳ Châu yêu cô, có bao nhiêu hạnh phúc tất nhiên không cần nói cũng biết.

“Lão công, anh thật ngọt.”

“Em thật là……” Bùi Kỳ Châu không còn lời gì để nói, anh siết chặt vòng eo cô, hận không thể đem cô nhét vào trong thân thể của mình.

Trần Vãn rất vừa lòng hương vị của anh, tựa như đã nếm được máu trên đầu quả tim anh. Cô hiếm khi bày ra dáng vẻ khiêu gợi với người đàn ông này, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí ở bên tai anh, mê hoặc nói: “Em có một bí mật. Em là huyết tộc……”

( Hết Chương 16)



——————————



***Lời của tác giả:



Cốt truyện này là một âm mưu, bán cái nút trước. Hắc hắc…



Chương sau bắt đầu play văn phòng, ân hừ, chuẩn bị sẵn sàng.





- NGOAN HIỀN NGOÀM -