Chương 2: Lần gặp đầu tiên

Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thiên Hà là lúc Đào Thiên Thu vừa tròn mười sáu tuổi. Cô mặc một chiếc váy hoa thướt tha, mái tóc dài tết thành bím xinh xắn. Lúc ấy Đào gia còn chưa phá sản, cô vẫn là tiểu thư Đào gia lá ngọc cành vàng.

Đào gia tuy cũng ở trong giới thượng lưu, nhưng cùng lắm chỉ được xếp dưới chót mà thôi. Cũng nhờ Đào gia leo lên được Phó gia quyền quý, gia tộc giàu có bậc nhất Đế Đô cho nên mới có được địa vị như bây giờ. Chính vì vậy mà nhân ngày sinh nhật 20 tuổi của đại thiếu gia Phó gia, Phó Thiên Hà, cả Đào gia đều phải có mặt. Mà Đào Thiên Thu thân là con gái cả của Đào gia, cô đương nhiên cũng phải tham gia.

Nhưng mà cùng đi với cô còn có em gái cùng cha khác mẹ Đào Mộng Uyển, cô ta năm nay chỉ mới vừa tròn mười lăm tuổi, nhưng mẹ kế Tống Uyển Linh đã vội vã để cô ta tiếp xúc nhiều hơn với các thiếu gia nhà quyền quý, mà buổi lễ sinh nhật hôm nay là một cơ hội trăm năm có một. Ba cô và mẹ kế chỉ chăm chăm lo lắng cho Đào Mộng Uyển, đâu có ai muốn quan tâm tới đứa con gái chướng mắt của vợ trước này đâu? Nếu như không phải ba cô còn muốn gả cô cho một mối tốt tốt để công ty phát triển hơn nữa, thì có lẽ mẹ kế Tống Uyển Linh đã tìm mọi cách ép cô ở nhà rồi.

Phó gia quả không hổ là đệ nhất gia tộc ở Đế Đô, chỉ một tòa biệt thự thôi cũng rộng lớn vô cùng, chẳng khác nào một mê cung khổng lồ, khiến Đào Thiên Thu bất giác lạc đường lúc nào không hay. Cô đi từ con đường lát đá này sang con đường trải thảm khác, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy địa điểm tổ chức bữa tiệc. Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cho nên sức lực cũng chẳng có bao nhiêu. Đi một hồi thì hai chân cô đã mệt rã rời, nghĩ có mặt trong bữa tiệc cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên Đào Thiên Thu mệt mỏi ngồi nghỉ ở xích đu nằm giữa khu vườn.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa vờn quanh chóp mũi, cô ngủ quên lúc nào không hay.

"Đừng có chọc giận tao."

Đào Thiên Thu đang mơ mơ màng màng thì bị một âm thanh lạnh lẽo đánh thức. Cô chập chờn mở mắt ra, thấy cách đó không xa là hai thanh niên đang đứng đối diện với nhau. Vóc dáng cả hai đều rất cao lớn, nhìn thoáng qua cũng đoán được tuổi tác của bọn họ chắc chắn lớn hơn cô. Một người đang đứng quay lưng lại nên Đào Thiên Thu không thấy rõ mặt, trong khi người còn lại thì cô có thể nhìn thấy từng đường nét.

Hắn mặc áo sơ mi màu đen và quần âu cùng màu, màu sắc này khiến cho khí chất trên người hắn có phần u ám. Khuôn mặt thanh niên đẹp như tượng tạc, đặc biệt là đôi mày kiếm sắc bén dễ dàng chiếm lấy sự chú ý của người nhìn. Đào Thiên Thu rụt vai, trực giác của động vật nhỏ khiến cô cảm thấy người này không dễ chọc, nhất là khi người ở phía đối diện không ngừng chửi rủa, nhưng hắn lại lặng thinh chẳng thèm đáp lời.

Cho đến khi hắn lên tiếng, cũng chính là một câu nói duy nhất mang âm điệu lạnh lẽo đã đánh thức Đào Thiên Thu khỏi giấc ngủ mơ màng kia.

"Đừng chọc giận tao."

Chỉ một câu nói đơn giản không chỉ khiến người còn lại im bặt mà còn khiến Đào Thiên Thu phải rùng mình. Sự cô độc và hung ác tỏa ra từ ánh mắt hắn thực sự rất đáng sợ. Chuyện kế tiếp đã chứng thực suy nghĩ của cô. Khi hắn bất ngờ đưa tay lên bóp cổ kẻ kia, sau đó dễ dàng nhấc một thanh niên vóc dáng cao lớn lên giống như nâng một con kiến vậy.

Đào Thiên Thu mở to mắt. Cô vốn chẳng phải người gan dạ gì, nhìn thấy cảnh tượng giống như sắp trở thành hiện trường của vụ án giết người này, trái tim cô suýt thì ngừng đập.

"Bùm..."

Đó là âm thanh của một vật nặng bị ném xuống nước. Thanh niên mới vừa rồi còn đang bị xách trên tay như xách một con gà con kia, lúc này đã trở thành con gà rớt vào nồi canh, không ngừng lặn ngụp trong hồ nuôi cá ở giữa khu vườn. Đào Thiên Thu sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó cô lập tức run rẩy đưa tay che miệng mình lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Ánh mắt đáng sợ của người thanh niên kia đã chiếu thẳng về phía cô.

Đào Thiên Thu sợ đến nỗi bật khóc. Cô thậm chí còn nghĩ liệu mình có bị giết người diệt khẩu không? Hoặc nếu như hắn đối xử với cô như đối xử với thanh niên kia, chắc chắn là cô chẳng trụ nổi quá ba giây mà đi chầu ông bà luôn, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối mà thôi.

Nhưng thanh niên áo đen kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm vào cô giống như thú dữ nhìn thấy con mồi, vừa hung ác lại vừa tràn ngập cảm giác chiếm đoạt.

Đào Thiên Thu hoảng loạn bỏ chạy. Cô không biết mình đã chạy trốn bằng cách nào, nhưng cuối cùng cô lại xông thẳng đến nơi tổ chức buổi tiệc, rõ ràng là địa điểm mà trước đó cô có đi mỏi chân cũng kiếm không ra. Cô run rẩy trốn vào một góc, xung quanh có rất nhiều người đang trò chuyện rôm rả, tiếng nhạc và mùi thơm của đồ ăn đã phần nào giúp cô bình tĩnh lại.

Cô chọn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa dõi mắt nhìn lên sân khấu. Cho tới khi người dẫn chương trình tuyên bố chủ nhân của bữa tiệc sẽ lên phát biểu.

Miếng bánh gần như nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhìn thấy thanh niên áo đen kia bình thản bước lên sân khấu. Hóa ra hắn không phải ai khác, mà chính là Phó Thiên Hà, đại thiếu gia của Phó gia.

Đó là lần đầu tiên Đào Thiên Thu nhìn thấy Phó Thiên Hà, nhưng chỉ một thoáng chốc như vậy thôi cũng đủ để cô ghi nhớ thật sâu trong lòng rằng --- hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ.