Chương 27

Chương 27

Tôi thật sự mệt mỏi rã rời, đứng dậy đi về phòng mình nghỉ ngơi

Nằm xuống giường trong chốc lát tôi đã ngủ say

Trong giấc mơ, có một con vật giống như yêu quái tiến về phía tôi, miệng nó lẩm bẩm nói :”ngươi mang đồ vật trên người ngươi đưa ra, ta sẽ tha cho ngươi không chết “

Đồ vật? Trên người tôi có đồ vật gì? Tôi nhíu mày cố đuổi con quái vật này đi, nhưng nó cứ bám lấy tôi không chịu đi, thân thể nó có màu nâu đỏ, trên lưng còn có đôi cánh ở đó nhấp nháy, tôi sợ đến mức muốn trốn, nhưng trốn không được

“Lãnh Nhan, ngươi mau xuống đây cùng ta, chúng ta đã thành hôn rồi, ngươi đã là vợ của ta, ngươi phải đến ngủ cùng ta, một mình ta ở đây lạnh lắm…. ” là giọng nói của con trai trưởng làng, tôi không khỏi nhíu mày

“Lãnh Nhan, ngươi không phải đang túc trực bên linh cữu của ta sao?sao ngươi vẫn còn ngủ? Ngươi đúng là đứa con gái bất hiếu mà”

Tôi nghe được giọng nói của cha tôi, và mở miệng giải thích :”không phải đâu, cha, người hiểu lầm rồi, con đang túc trực bên linh cữu của cha, con không có cố ý ngủ đâu, con sai rồi, con sẽ lập tức dậy đi túc trực bên linh cữu của cha, cha đừng giận con được không? “

“Lãnh Nhan, mang đồ vật trên người ngươi đưa ra……”

Con quái vật, cha tôi, và những lời nói của con trai trưởng làng cứ văng vẳng bên tai tôi như một lời nguyền, tôi giật mình tỉnh dậy, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, tôi không quan tâm lắm, tôi liếc nhìn đồng hồ bên cạnh giường, mới một giờ sáng, tôi lại gặp ác mộng, nhưng mà lúc trước chỉ mơ thấy con trai trưởng làng, hắn nói tôi hại chết hắn, tìm tôi đòi mạng, bây giờ lại mơ thấy cha tôi và con quái vật, nó nói trên người tôi có đồ vật gì đó, không biết có phải nó ám chỉ chiếc vòng tay bạc mà Mạc Hàng Phong tặng cho tôi không

Tôi nhíu mày, tại sao cơn ác mộng này lại giống thật như vậy, như thể thật sự đã xảy ra ,nhưng nó chỉ là một giấc mơ

Từ khi đeo chiếc vòng tay bạc này trên tay, tôi đã dính vào Mạc Hàng Phong ,tôi không phân biệt được đâu là mơ đâu là hiện thực nữa

“Nhan nhi, có phải con gặp ác mộng không? ” nghe được tiếng của tôi bà lão chạy vào hỏi

“ừm” tôi nhẹ nhàng gật đầu

Rồi tôi kể lại giấc mơ của mình cho bà lão nghe

Nghe xong, bà lão nói:” Nhan nhi đừng sợ, mộng chỉ là giả thôi, không có thật, con trai trưởng làng đã đầu thai rồi, sao lại có thể đến tìm con để đòi mạng, còn cha con nữa, linh hồn của ông ấy còn chưa hình thành, sao có thể vào trong giấc mơ của con được, về con quái vật mà con đề cập đến, nhất định là mấy ngày nay con quá mệt mỏi đâm ra ảo giác đó thôi “

Có thật là như vậy không? Tôi hoang mang lắm nhưng mà cũng không nói gì nữa, dù có hỏi bà lão, thì bà ấy cũng không nói cho tôi biết, nếu đã như vậy, thôi thì không hỏi nữa.

” Thời gian vẫn còn sớm, Nhan nhi hãy ngủ thêm lát nữa đi, lát nữa ta sẽ gọi con dậy “

Tôi lắc đầu, Nghĩ ngơi được một lúc rồi, năng lượng đã được gôm lại, tôi đã lấy lại tinh thần, đứng dậy bước ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu

Bà lão nhìn sau lưng tôi, lẩm bẩm niệm một tràng từ trong miệng, tôi không biết đó là tiếng của địa phương nào, tôi nghe không hiểu, không khỏi nhíu mày, tôi quay lưng lại nhìn bà lão hỏi :”bà bà vừa rồi bà nói chuyện với ta à? Bà nói gì vậy? “

“Không có gì, con không cần quan tâm đến ta, con tự lo liệu cho bản thân của mình thật tốt là được rồi ” bà lão mỉm cười nói với tôi

Tôi ngồi trước linh đường, nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay, không khỏi suy nghĩ, không biết Mạc Hàng Phong giải quyết việc của cha tôi, mọi chuyện giải quyết như thế nào rồi?

————————