Chương 4: Chờ đợi cái chết sắp đến

Chương 4 chờ đợi cái chết sắp đến

Tôi cau mày, đây là vật hư hỏng gì vậy, thật sự có thứ này trên đời, không cần nó cũng không được, mặt ngớ ngẩn treo trên cổ tay, làm cách nào cũng không tháo ra được

Tới lễ hội Trung Nguyên hôm đó, mới sáng sớm dân làng đã trói tôi vào cây thánh giá làm bằng cỏ khô, tay chân tôi đều bị trói không cử động được, tôi nhắm mắt trong tuyệt vọng, chờ cái chết đến

Tôi chỉ nghe thấy những người dân làng hét lên giận dữ, “vì sự bình yên trong làng,hãy thiêu chết nó, thiêu chết nó, thiêu chết nó “

Những người trong làng không một ai tiến tới để giúp tôi, họ đều mong muốn tôi chết sớm hơn, thấy vẻ mặt kích động của bọn họ, họ muốn tôi chết, họ suy nghĩ về điều này rất lâu rồi, con trai của trưởng làng chỉ là cái cớ, ngay cả khi không có con trai của trưởng làng thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ gϊếŧ tôi, đó chỉ là vấn đề thời gian, tôi sớm đã nhìn thấu được họ

Dân làng đã xem xét thời gian, thời gian đến, thì châm lửa đốt đống cỏ khô dưới chân tôi, mùi cháy của cỏ khô ập đến, tôi biết là mình sắp chết rồi, trời ạ , thật kỳ lạ, biết mình sắp chết nổi sợ hãi trong lòng dường như không còn nữa

Nhưng dân làng cũng không chịu rời đi, chắc vì sợ có ai đó đến cứu tôi, họ đều ở đó, muốn tận mắt nhìn thấy tôi chết, có lẽ chỉ khi tận mắt nhìn thấy tôi chết thì họ mới yên tâm

Đột nhiên, chiếc vòng bạc trên cổ tay tôi nóng lên, đó là loại nhiệt nóng bỏng, có cảm giác như bị thiêu đốt, tôi cau mày, tôi không khỏi nghĩ lại lời bà lão đã nói, bà ấy nói chiếc vòng này có thể cứu tôi, nên không để tôi tháo nó xuống

Một chiếc vòng bạc xấu đến phát khóc, có khả năng như thế nào, tôi không cho là đúng, tôi không để tâm đến lời bà lão ,đột nhiên, một ánh sáng đen suất hiện trong không khí, tôi chưa kịp nhìn thấy đó là gì thì tôi đã được giải cứu khỏi đám cháy

Tôi biết Lãnh Nhan là yêu quái mà ,chúng tôi biết Lãnh nhan biết yêu thuật ,những lời nói của dân làng văng vẳng bên tai tôi

Tôi không biết đã mất bao lâu, tôi được đặt trên mặt đất, chỉ nghe được giọng trầm thấp của một nam nhân nói an toàn rồi

Tôi ngẩn đầu nhìn nam nhân đó ,anh ta mặc chiếc áo gió màu đen ,mặt nghiêm lạnh không một chút ấm áp, ngay cả lời nói cũng lạnh lùng, một tí nhiệt độ cũng không, tôi nhịn không được ngước nhìn nam nhân và hỏi ,anh là ai? Tại sao lại cứu tôi

Hỏi nhiều quá , nam nhân lạnh lùng nói ,mặc dù ghét tôi hỏi nhiều ,nhưng anh ấy lại thành thật trả lời tôi, anh ấy nói anh ấy tên Mạc Hàng Phong là vị hôn phu của tôi

Hôn phu? Tôi nghĩ đến lời bà lão nói ,bà ấy nói chiếc vòng bạc trên cổ tay tôi là của phu quân tôi tặng cho tôi ,nếu như bà lão không nói đùa thì chắc là của nam nhân trước mặt tặng cho tôi ,tôi và anh ấy chưa từng gặp mặt và tôi cũng chỉ mới 18 tuổi ,tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy ,tôi cau mày ,không nói gì ,tôi tháo chiếc vòng tay bạc xuống muốn trả lại cho anh ta ,nhưng chiếc vòng dường như bị keo 502 dính chặt, tôi không thể tháo nó ra , đã biết là không thể tháo nó xuống nhưng vẫn tốn sức ,ngốc nghếch

Tôi đang cố sức tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống ,nghe thấy nam nhân lạnh lùng nói ,ánh mắt hắn khinh thường tôi không chút che giấu

Tôi ngẩng đầu nhìn nam nhân đó ,trong đầu đã dọn sẵn vài câu nói ,anh Mạc ,tôi rất vui vì anh đã cứu tôi ,nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy, cuộc hôn nhân này có thể hủy được không?

————————