Chương 24: Bi kịch

Đằng sau Trương Tuấn Vỹ là một bóng dáng của người con gái không ai khác chính là Vương Lạc Lạc. Cô ta bước vào khiến Hàn Tiểu Vy không khỏi lo lắng. Cô nhìn Trương Tuấn Vỹ với ánh mắt như thể cầu cứu. Trương Tuấn Vỹ nhìn cô rồi quay sang tiến lại gần Vương Lạc Lạc:

-Cô đã hứa với tôi không làm tổn hại đến cô ấy.

Vương Lạc Lạc cười lớn:

-Hahaha, lo lắng vậy sao? Yên tâm đi. Tôi hứa là sẽ làm.

Thấy Trương Tuấn Vỹ đang định rời đi, cô biết nếu anh ta mà rời đi thì nhất định cô và đứa bé sẽ không xong trong tay của Vương Lạc Lạc. Cô dùng hết sức nói to:

-Trương Tuấn Vỹ, anh nói yêu tôi mà bây giờ anh lại để tôi rơi vào tay của cô ta. Anh vốn biết rằng tôi sẽ không xong mà? Anh như này mà là yêu tôi sao?

Nghe cô nói, anh đứng khững lại. Cô nói đúng, anh như vậy mà là yêu cô sao? Anh như này là đang muốn hại cô. Bước quay lại tiến gần về phía cô. Khuỵ chân xuống trước mặt cô, Trương Tuấn Vỹ hỏi nhỏ chỉ để hai người nghe:

-Em thật sự yêu Lục Uy Phàm?

Cô nhìn Trương Tuấn Vỹ, cúi đầu xuống mà gật nhẹ. Nhìn biểu hiện của cô, anh biết anh đã thua thật rồi. Tình cảm suốt năm năm ấy lại không bằng một năm quen nhau của cô và Lục Uy Phàm, nụ cười tuyệt vọng xen lẫn chua xót. Anh tình nguyện buông tay để cô được hạnh phúc. Thấy biểu hiện khác lạ của Trương Tuấn Vỹ, Vương Lạc Lạc tiến đến kéo Trương Tuấn Vỹ sang một bên:

-Trương Tuấn Vỹ. Tôi nói cho anh biết, anh chỉ có nhiệm vụ đến đây thôi. Tôi giúp anh những ngày qua không phải để anh phản bội tôi. Hãy nhớ lại đi, là ai khiến anh mấy tháng nay sống nhục không bằng một con chó? Là ai đã cứu vớt cuộc đời anh? Nhớ kĩ lại đi.

Trương Tuấn Vỹ vẫn không buông bỏ, tiến đến đẩy Vương Lạc Lạc ngã xuống đất:

-Tôi cảm ơn cô nhưng mà…xin lỗi, tôi không thể giúp cô được rồi.

Thấy Trương Tuấn Vỹ đang phản bội mình. Vương Lạc Lạc đứng dậy, rút súng bắn thẳng vào cánh tay đang định cởi trói cho cô. Tay bị trúng đạn không thể cử động. Trương Tuấn Vỹ cùng Hàn Tiểu Vy ngạc nhiên quay sang nhìn Vương Lạc Lạc. Trương Tuấn Vỹ gằn giọng:

-Vương Lạc Lạc. Cô dám?

-Tại sao không? Tôi sẽ không ngại gϊếŧ ai cản đường tôi đâu. Đấy mới chỉ là cảnh cáo thôi. Khuyên anh tốt nhất lên cút cho khuất mắt tôi nếu không tôi không tin mình không gϊếŧ chết anh.

Lo lắng cho tính mạng của Trương Tuấn Vỹ, Hàn Tiểu Vy quay sang nói với anh:

-Trương Tuấn Vỹ, anh mau đi đi. Mặc kệ tôi. Tôi sống hay chết không liên quan tới anh. Anh đi mau đi.

Nhìn cô lo lắng, anh mãn nguyện mỉm cười. Tay vẫn tiến đến cởi trói cho cô:

-Em đây là lo lắng cho tôi sao? Em yên tâm, đến tôi còn không sợ thì em sợ cái gì?

Nhìn hành động của Trương Tuấn Vỹ, Vương Lạc Lạc bắn thằng vào người anh. Trúng đạn, Trương Tuấn Vỹ gục xuống, tay đặt trên sợi dây, Hàn Tiểu Vy hoảng sợ khóc lớn:

-Trương Tuấn Vỹ. Anh mau tỉnh lại. Trương Tuấn Vỹ.

Vương Lạc Lạc mỉm cười thoả mãn:

-Hahaha. Hàn Tiểu Vy, cô không phải lo lắng vì người tiếp theo sẽ là cô thôi. Ngay giờ phút này đây tôi sẽ giúp cô đi theo anh ta.

-Vương Lạc Lạc, cô điên rồi. Tại sao cô phải làm như vậy?

-Tại sao ư? Tại vì tôi ghét cô đấy Hàn Tiểu Vy. Đáng lẽ tất cả mọi thứ hiện tại của cô phải là của tôi. Là của Vương Lạc Lạc này. Chỉ tại cô mà tất cả mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả Lục Uy Phàm cũng bị cô cướp mất. Tôi phải gϊếŧ cô Hàn Tiểu Vy.

Cô ta như điên gào lên chuẩn bị bắn vào cô. Từ ngoài cửa có một tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng tay của Vương Lạc Lạc khiến súng rơi xuống. Một giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm vang lên:

-Để tao chống mắt lên xem đứa nào dám động đến vợ tao.

Phóng tầm mắt ra cửa. Là Lục Uy Phàm. Đúng là anh rồi. Cô vui mừng trong lòng. Lục Uy Phàm tiến đến, cởi trói cho cô, dịu dàng xoa đầu cô:

-Xin lỗi em, là anh đến muộn.

Cô ôm trầm lấy anh mà khóc nức nở:

-Sao anh đến muộn như vậy chứ? Anh có biết em sợ lắm không hả?

Buông anh ra, cô nhìn về phía Trương Tuấn Vỹ, giọng nghẹn lại:

-Trương Tuấn Vỹ, anh ấy…

Biết cô vợ nhỏ bị doạ sợ, anh nhìn theo tay cô rồi dịu dàng dỗ dành cô:

-Không sao đâu. Em đừng sợ. Lần này chúng ta nợ Trương Tuấn Vỹ.

Vương Lạc Lạc dưới đất nhìn lên, căm hận không thể gϊếŧ cô. Lúc này đội cảnh sát cùng Hạ Tuấn Khang đến nơi. Cảnh sát tiến đến, tính toán trong đầu một chút, Vương Lạc Lạc cầm vội lấy súng nhằm về phía Hàn Tiểu Vy mà bắn. Thấy hành động của Vương Lạc Lạc, đội cảnh sát nhanh chóng đến bắt giữ cô ta. Viên đạn bị ghim sâu vào lưng của Lục Uy Phàm. Anh là người đầu tiên nhìn thấy hành động của Vương Lạc Lạc lên không ngại nguy hiểm mà đứng chắn cho cô. Anh khuỵ xuống nền đất. Ngay lúc này đây, Hàn Tiểu Vy hoảng sợ thật sự. Tại sao lại như vậy? Cô khóc lớn ôm chặt lấy người Lục Uy Phàm:

-Lục Uy Phàm anh mau tỉnh dậy cho em. Lục Uy Phàm anh nhất định phải không sao. Lục Uy Phàm…

Hạ Tuấn Khang cùng Tạ Tiểu Tuyết bị một phen hú vía. Hạ Tuấn Khang nhanh chóng tiến đến đưa anh lên xe đến bệnh viện. Tạ Tiểu Tuyết cùng Hàn Tiểu Vy vội vàng đi theo. Thật may mắn khi Tạ Tiểu Tuyết có mang theo đồ nghề để phòng tránh có điều gì đó bất trắc. Hàn Tiểu Vy tin tưởng vào tay nghề của bạn mình lên để cô gắp đạn ra giúp Lục Uy Phàm ngay trên xe. Tạ Tiểu Tuyết nhanh chóng giúp anh xử lí vết đạn. Hạ Tuấn Khang nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Trên xe ai cũng căng thẳng không thôi thầm cầu nguyện anh sẽ qua khỏi.