Chương 35: Ghé thăm Hạ Tuấn Khang

-Sao rồi?

-Kí với Mặc gia.

-Mặc gia?

-Đúng vậy. Tôi nghe nói giờ đang chuẩn bị một dự án mô phỏng toàn cầu mới. Cuối tuần sau sẽ phát hành và kí hợp đồng.

-Cô biết mình phải làm gì rồi chứ?

-Tôi biết rồi.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Hàn Mặc Linh đi thẳng đến công ty. Bước vào phòng thấy anh đang khổ sở, mệt mỏi với hàng đống tài liệu và sổ sách, trong lòng cô ta cũng có chút thương xót. Tiến đến gần, đặt cốc cafe lên bàn, nói:

-Uy Phàm. Anh uống chút cafe cho tỉnh táo đi.

Nhìn cốc cafe, anh cầm lên liền thấy dấu son môi đỏ chót ở thành cốc, thấy anh đang nhìn cốc cafe chưa có ý định uống, Hàn Mặc Linh có chút ngượng ngạo nói:

-Anh mau uống đi không nguội.

Vừa hay, lúc này Hạ Tuấn Khang bước vào:

-Uy Phàm. Thư kí Hàn.

Nhìn thấy Hạ Tuấn Khang, Hàn Mặc Linh cúi đầu chào rồi ra ngoài nhưng lại đứng sát vào cửa cố lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.

Nhìn theo cánh cửa đã đóng, Hạ Tuấn Khang nói:

-Mặc tổng nói muốn xem thử dự án của chúng ta trước khi để nó phát hành. Ông ấy hẹn cậu vào tám giờ tối nay. Cậu sắp xếp đi rồi gặp ông ý tại nhà hàng Mario.

-Được rồi. Tôi sẽ thu xếp.

-Ừm! Vậy tôi ra ngoà trước.

-Khoan đã, tình hình công ty bây giờ thế nào rồi?

-Tình hình thì vẫn không thay đổi gì cả, mọi người vẫn đang dốc sức cho dự án lần này, duy chỉ có vướng mắc một chút ở gã Chu Nguyên Vương thôi.

Lục Uy Phàm nhíu mày, Chu Nguyên Vương không phải là một người có chức vị cũng khá cao trong hội đồng quản trị sao? Giờ chả lẽ ông ta lại muốn tạo phản. Anh suy nghĩ một chút, rồi nói:

-Ông ta làm gì rồi?

-Ông ta đã tung những tin đồn xấu và không hợp tác để góp sức vào dự án lần này.

-Vậy đừng để ông ta làm nữa.

Anh lạnh lùng nói rồi đánh ánh mắt về phía ly cafe. Hạ Tuấn Khang hiểu ý liền cầm lấy tách cafe rồi bỏ vào thùng rác cầm đi vứt. Đi ra khỏi thì Hàn Mặc Linh đã không còn rồi. Bên trong phòng, Lục Uy Phàm nhếch mép:

-Chó con thì vẫn là chó con thôi. Ông đây mới là sói.

Biết tin về công ty, Tạ Tiểu Tuyết cũng không ngừng lo lắng. Chưa đến giờ tan làm, cô đã vội vã đến công ty tìm Hạ Tuấn Khang. Bước đến quầy lễ tân, cô vội hỏi:

-Cô cho tôi hỏi, phòng làm việc của Hạ Tuấn Khang ở đâu vậy. Tôi muốn gặp anh ấy.

Cô tiếp tân nhìn cô rồi ngượng ngạo nói:

-Tiểu thư đây muốn tìm Hạ tổng ạ? Xin hỏi cô có đặt lịch trước không?

Nghe vậy Tiểu Tuyết ngại ngùng trả lời:

-Tôi không đặt lịch.

-Vậy mời cô ra kia ngồi đợi. Tôi sẽ thông báo đến cho thư kí của Hạ tổng.

-Được.

Tạ Tiểu Tuyết vừa đi thì cô tiếp tân liền lắc đầu. Hôm qua cũng có một vị tiểu thư xinh đẹp đến tìm Hạ tổng ai ngờ bị anh phũ cho trước mặt mọi người trong công ty khiến cho cô ta ngượng chín cả mặt. Giờ lại có thêm người nữa, haizzzz trách số cô gái này lại không may mắn rồi. Ngồi xuống ghế, Tạ Tiểu Tuyết lấy điện thoại gọi cho anh nhưng lại không gọi được. Từ lúc bước vào công ty ai cũng nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không được thoải mái lắm.

Sau khi gọi điện thông báo, cô tiếp tân tiến đến chỗ Tiểu Tuyết rồi nói:

-Xin lỗi cô! Hạ tổng chúng tôi đang bận việc không thể tiếp đón cô được. Cô có thể về trước rồi đặt lịch gặp hoặc cô có thể đợi một lúc nữa Hạ tổng xong việc rồi gặp.

-Tôi đợi được. Cô cứ làm việc đi.

Cô tiếp tân cúi đầu rồi quay người về vị trí. Lại một khung cảnh y hệt ngày hôm qua. Cũng cùng chỗ ngồi, cũng bận việc chỉ khác mỗi không phải cùng người thôi. Mà nghe nói, Hạ tổng đã kết hôn rồi sao lại nhiều phụ nữ bám theo đến thế chứ? Mà cũng tiếc, tuy là hôn lễ độc nhất vô nhị nhưng vì cô dâu không thích bị người khác soi mói lên không thông báo cho giới truyền thông, cũng không lộ diện nên cũng rất ít người trong công ty biết được diện mạo của cô gái chiếm giữ được trái tim Hạ tổng đào hoa ấy. Mà cô gái ngồi kia cũng khá xinh đẹp ấy chứ, nói chuyện cũng rất được không chảnh choẹ như mấy vị tiểu thư quyền quý kia. Cô gái ấy mà là Hạ phu nhân thì tốt rồi.

Vì ngồi đợi quá lâu khiến cho Tạ Tiểu Tuyết ngủ gật luôn trên ghế. Mãi một lúc lâu sau, Hạ Tuấn Khang mới xuất hiện. Từ xa, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh lại gần nhìn liền lo lắng khuỵ chân xuống vỗ nhẹ lên người cô:

-Tuyết Tuyết!

Lúc này, Tạ Tiểu Tuyết mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Hạ Tuấn Khang ở trước mắt, cô mới tỉnh hẳn rồi vội vã hỏi:

-Anh làm gì mà em gọi không nghe vậy? Anh biết em lo lắm không hả?

Nhìn cô vợ nhỏ đang trách móc, quan tâm mình làm Hạ Tuấn Khang thấy ngọt ngào trong lòng. Anh xoa đầu cô nhỏ giọng hỏi:

-Sao không lên phòng anh?

-Em không biết phòng anh ở đâu.

-Tiếp tân không nói với em sao?

-Không đặt hẹn trước, không được lên. Cô ấy có thông báo mà thư kí của anh bảo anh bận không tiếp khách.

Lúc này anh mới chột dạ. Đúng là thư kí có báo có một vị tiểu thư đến đòi gặp anh. Vì không muốn phiền phức lên anh mới nói bận không tiếp khách. Anh nhỏ giọng nói:

-Anh xin lỗi. Tại máy anh hết pin. Không biết là em đến lên mới xảy ra cớ sự này.

-Không sao. Miễn cưỡng tha cho anh lần này.

-Được anh đưa em về.

Kéo cô đứng dậy, bỗng cô nhăn mặt, Hạ Tuấn Khang hoảng hốt hỏi:

-Sao vậy?

Cô khó khăn nói:

-Đợi anh lâu quá, chân em tê.

Nghe Tạ Tiểu Tuyết nói, Hạ Tuấn Khang đau lòng không thôi. Cúi người bế bổng cô lên kiểu công chúa. Tiến đến quầy lễ tân, Hạ Tuấn Khang lạnh lùng nói với ánh mắt sắc lạnh:

-Cô ấy là Hạ phu nhân. Lần sau cô ấy đến lập tức đưa lên phòng tôi.

Rồi lạnh lùng bỏ đi. Bị một phen hú vía, cô lễ tân vừa hoảng sợ vừa ngưỡng mộ một tình yêu đẹp của họ. Hạ tổng lạnh lùng đào hoa vậy mà cũng có mặt dịu dàng ấm áp như vậy. Đúng là đàn ông có gia đình khác hẳn.