Chương 3: Phân hóa

Cuộc trò chuyện phải dừng lại, tại vì bọn họ đã đến cửa hàng quần áo. Trần Nhã Thanh dắt tay Tiểu Đông vào trong, bàn tay của cậu vừa trắng vừa mềm, không giống như tay của những đứa trẻ trong trại mồ côi bị ngược đãi.

Viện trưởng luôn đối xử tốt với mọi người, vì cậu đột nhiên xuyên đến đây, nên Trần Nhã Thanh đã hiểu lầm gì đó rồi.

Cả đời bà làm ăn dành dụm, đến lúc này có một đứa con trai, bà không ngần ngại chi tiền mua cho cậu những bộ đồ đẹp mắt. Đôi dép đi trong nhà Tiểu Đông mang tới cũng được thay thế bằng giày vải tinh tế. Vết thương trên chân đã đóng vảy, không còn rướm máu nữa.

Về đến nhà đã gần trưa. Dì giúp việc đang nấu ăn ở trong bếp. Trần Nhã Thanh bảo cậu ngồi chờ ở ghế sofa phòng khách, bà lên gặp Giang Thiên.

Một lúc sau bà đã đi xuống, nét mặt vui vẻ cầm lấy đồ đạc bọn họ mới mua:

"Tiểu Đông, xách giúp ta ít đồ qua đây."

Bùi Tiểu Đông nghe vậy lật đật ôm hết đống đồ chạy theo bà. Trần Nhã Thanh mở cửa một căn phòng ở tầng một, sau đó giới thiệu với cậu:

"Đây sẽ là phòng của con, con vào xem có thích không?"

Tiểu Đông tròn mắt ngắm nhìn căn phòng rộng lớn. Không phải phòng chung của vài chục đứa trẻ, là phòng riêng của một mình cậu. Trong phòng có một chiếc ghế sofa nhỏ, giường lớn, tủ quần áo cùng rất nhiều vật dụng khác.

Trong lòng đứa trẻ mồ côi mười hai tuổi dâng lên cảm giác hạnh phúc, đáy mắt cậu hơi ướt, quay sang nói nhỏ với Trần Nhã Thanh:

"Mẹ... Cảm ơn mẹ."

Bà dịu dàng xoa đầu Tiểu Đông, bà biết rằng từ bây giờ, hai người sẽ gắn bó với nhau như người thân thực sự. Bà sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho đứa trẻ ngoan này.

Từ ấy, Tiểu Đông ở trong biệt thự hết sức vui vẻ. Buổi trưa và tối cậu sẽ giúp dì giúp việc nấu ăn, lúc rảnh rỗi thì chạy ra nói chuyện với anh làm vườn. Mọi người đều yêu quý Tiểu Đông, có thêm đứa trẻ làm khắp nơi đều rộn tiếng cười.

Thủ tục nhận nuôi có hơi khó khăn, vì không thể tìm ra được địa chỉ trại trẻ mồ côi trước kia Tiểu Đông ở. Dưới sự giúp đỡ của Giang Thiên, Trần Nhã Thanh đã có thể thuận lợi đứng tên người giám hộ. Bà còn đặc biệt tìm một trường trung học tốt ở quanh đây cho cậu theo học.

Bùi Tiểu Đông học hành nghiêm túc, trong kì thi luôn đứng hạng nhất. Cậu không muốn mẹ nuôi phải phiền lòng. Tới khi chương trình học nặng hơn, cậu chỉ ngồi trong phòng làm bài tập, số lần chạm mặt Giang Thiên cũng ít dần.

Chớp mắt trôi qua, Bùi Tiểu Đông mười hai tuổi năm nào đã trở thành một thiếu niên thanh tú. Sau bao nhiêu năm tháng sống ở thế giới này, Tiểu Đông đã nhận ra nơi đây khác hoàn toàn với thế giới trước kia cậu từng sống. Ở đây chỉ có hai giới tính là nam và nữ, người thuộc giới tính nữ sẽ đảm nhiệm việc sinh nở. Tiểu Đông vẫn luôn lo lắng rằng mình sẽ phân hóa thành Omega, đau đớn trải qua kì phát tình mà không có Alpha an ủi. Nhưng tới tận lúc tốt nghiệp cấp ba, cậu vẫn chưa có dấu hiệu phân hóa.

"Chú! Lễ tốt nghiệp của con chú có đến không ạ?"

Tiểu Đông chạm mặt Giang Thiên ở trong phòng khách. Trên mặt cậu là nét cười rạng rỡ, lúc nào cũng có vẻ lạc quan yêu đời.

"Hôm đó tôi bận mất rồi, xin lỗi."

Giang Thiên lãm đạm nói. Bây giờ hắn đã là tổng giám đốc một công ty lớn có nhiều chi nhánh trên toàn quốc, hai tám tuổi đã nắm giữ hầu hết tài sản của Giang gia. Tài giỏi xuất chúng hơn người, ai cũng ngưỡng mộ.

Giang Thiên nhìn theo bóng lưng của Tiểu Đông. Đứa trẻ được nhặt ở cổng biệt thự năm nào nay đã mười tám tuổi, khuôn mặt càng lớn càng xinh đẹp. Tiểu Đông phát triển chậm hơn so với những đám bạn đồng trang lứa, có lẽ là vì thiếu dinh dưỡng từ nhỏ, đến tận bây giờ cậu cao chưa tới mét bảy lăm, khuôn mặt lại có chút yểu điệu. Đôi mắt hai mí to tròn, trông ngây thơ như một chú thỏ nhỏ, sống mũi cùng đôi lông mày thanh tú, hai cánh môi đầy đặn mang màu sắc hồng hào. Làn da cậu trắng sáng như ngọc, đứng giữa đám đông trông chẳng khác gì một tiểu thiên sứ không nhiễm bụi trần.

Đẹp đến mức chỉ cần nhìn qua một lần liền nhớ mãi, không khỏi làm người khác xao xuyến.

Sau lễ tốt nghiệp, Tiểu Đông chỉ vui chơi ở biệt thự chờ đợi kết quả thi. Cậu định học một trường đại học ở gần đây, tiện cho việc đi lại.

Dạo này cậu thấy hơi mệt, cơ thể chốc chốc lại nóng ran, đi đứng cũng loạng choạng. Một buổi tối, cậu thấy khát khô cả họng, phải dậy đi vào bếp để lấy nước.

"Ối..."

Đầu Tiểu Đông vô tình đập vào l*иg ngực Giang Thiên, đầu mũi cậu quét ngang qua áo hắn, vô tình ngửi được mùi nước giặt nhàn nhạt, pha lẫn với mùi hương đặc trưng của cơ thể. Ý thức cậu dần mơ hồ, lí nhí nói xin lỗi, sau đó trở về phòng.

Nóng quá... Đau...

Bùi Tiểu Đông ôm lấy gáy, nơi đây nóng như có lửa, còn có cảm giác đau rát như bị dao cứa vào. Cậu sốt cao liên tục, chân tay không có sức lực để cử động. Tiểu Đông không biết mình ngất đi từ lúc nào, tới lúc tỉnh dậy cậu đã thấy mình nằm trong bệnh viện.

Trần Nhã Thanh vẻ mặt lo lắng. Bà nói cậu chỉ bị sốt cao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nhưng Tiểu Đông biết, cậu phân hóa. Điều tồi tệ nhất đã xảy ra, từ nay trở về sau cậu là một Omega cô độc không có Alpha để an ủi. Tiểu Đông nghĩ đến những ngày tháng gian khổ sắp tới, chỉ có thể rơi nước mắt.