Chương 1

Giờ này khắc này, ta và Thẩm Ngự Chu hai mặt nhìn nhau mười phút.

Thiên điện vốn đã lạnh lẽo, Thẩm Ngự Chu lại giải tán tất cả hạ nhân.

Cả người hắn toát ra khí chất uy nghiêm. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Thật là, thấy quỷ rồi.

Ta không dám thở mạnh. Ta sắp bị bóp chết rồi.

Ta, là thái hậu đã chết bảy ngày.

Người trước mặt ta, là hoàng đế mới lên ngôi Thẩm Ngự Chu.

Theo lẽ thường, hắn nên gọi ta một tiếng mẫu hậu.

Đáng tiếc, ta chỉ lớn hơn Thẩm Ngự Chu ba tuổi.

Ta là kế mẫu.

Chuyện bề trên áp bức này, căn bản là không tồn tại.

Cứ cho là trước đây ta đã cứu hắn một mạng, có chút ơn nghĩa. Cũng không nhiều lắm.

Ta gọi hắn là con, hắn gọi ta là tỷ.

Chúng ta mỗi người nói một kiểu. Nghe có vẻ rất nực cười. Bởi vì ta vốn dĩ không phải là người ở nơi này.

Lúc ấy vô tình xuyên sách, hệ thống nói chỉ cần đi hết kịch bản, liền có thể nhận được năm trăm vạn.

Ta đồng ý ngay.

Cho đến lúc lão hoàng đế đi đời nhà ma, kịch bản của ta - một nhân vật quần chúng đã kết thúc.

Ngày Thẩm Ngự Chu lên ngôi, ta đã chết.

Chính là không nghĩ tới, nam chính, cũng chính là Thẩm Ngự Chu.

Vì một mỹ nhân mà giải tán hậu cung, ngày ngày không sớm không muộn. Một vị minh quân vì tình mà điên cuồng. Kịch bản sụp đổ, năm trăm vạn của ta cũng không đến tay.

Hệ thống bất đắc dĩ, sắp xếp cho ta từ trong quan tài bò ra.

Nói cũng lạ, ta đã chết được bảy ngày rồi, nhưng quan tài vẫn còn ở trong Thiên điện nơi ta từng ở.

Theo luật lệ của triều đình, trong vòng ba ngày, phải hạ táng.

Càng lạ hơn nữa chính là, ta vừa mới bò ra khỏi quan tài được một nửa, chỉ lộ ra cái đầu. Liền đυ.ng phải ánh mắt tò mò của Thẩm Ngự Chu.

Sao lại trùng hợp thế chứ, hắn lại đang ở ngay bên cạnh quan tài của ta.

Hạ nhân bốn phía la hét xác chết vùng dậy. Tứ tán mà chạy. Chỉ có Thẩm Ngự Châu bước từng bước về phía ta.

Ta suýt chút nữa cho rằng hắn là bị dọa cho ngớ người.

Lúc đi đến trước mặt ta, ta mới nhìn rõ khuôn mặt vô cùng hốc hác của hắn.

Chỉ mới bảy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều. Thật đúng là...Thanh niên, ăn chơi trác táng hại thân.

Dưới bầu không khí căng thẳng, ta lôi kéo ý cười càng cứng đờ.

"Lâu rồi không gặp."

"Không ngờ đâu, ta lại sống lại."

Hắn không lên tiếng.

"Canh mạnh bà không hợp khẩu vị."

"Ôi trời, trong quan tài này lạnh quá."

Hắn vẫn không cử động.

"Người làm hoàng đế quả nhiên rất khí thế. Mau, để mẫu hậu xem cho kỹ."