Chương 4

Ôm ta gào khóc lớn:

"Huhuhu, ta cho rằng sẽ không còn gặp lại người nữa. Nương nương sao có thể nhẫn tâm bỏ ta một mình mà đi!"

Nàng nức nở lên án, cũng khiến ta xúc động.

Nhị Bính là cung nữ thân cận của ta.

Ngay cả trước khi vào cung cũng vậy.

Cha nàng định bán nàng vào thanh lâu, là ta đi ngang qua cứu nàng. Ta đặt tên cho nàng. Cho nàng làm nha hoàn của ta, lớn lên cùng ta.

Lúc ấy ta mới vừa xuyên qua, trời xa đất lạ, chỉ có Nhị Bính ở bên cạnh ta.

Ta chăm sóc nàng giống như muội muội ruột.

Không cần nghĩ cũng biết, ta đột nhiên qua đời, nàng sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Sau khi tỉnh dậy, Nhị Bính nói cho ta biết, hiện giờ trong cung từ trên xuống dưới đều đang ăn mừng Thái hậu chết đi sống lại.

Quốc sư nói ta phúc lớn mệnh lớn, là thân thể điềm lành. Sẽ mang lại may mắn cho đất nước, phải cung phụng chu đáo.

Ta trở thành linh vật.

Nghe Nhị Bính nói, sau khi ta chết, Thẩm Ngự Chu đã nổi trận lôi đình. Chí ít cũng muốn đập nát Vĩnh Nhạc cung.

Ôm lấy thi thể ta, không cho bất luận kẻ nào lại gần.

Là Quốc sư kịp thời xuất hiện, ngăn chặn được màn kịch này. Cũng là hắn cho phép quan tài ở lại Thiên điện trong bảy ngày.

Đợi đến mười lăm, lại sắp xếp chôn cất. Cũng may chưa chôn cất, nếu không ta sẽ phải đào từ trong mộ lên.

Quốc sư là một đại nhân vật đáng gờm.

Đương nhiên, những lời này có chứa sắc thái chủ quan của Nhị Bính. Quốc sư Xích Hoa, là trúc mã của Nhị Bính khi còn ở nhà. Hai người tâm đầu ý hợp, là một cặp trời sinh. Nhờ phúc của Nhị Bính, ta và Xích Hoa cũng có vài phần giao tình.

Tuổi tác hắn còn trẻ nhưng biết rất nhiều thứ. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Có thể xuống ruộng trồng lúa, còn biết cầu mưa gọi hồn.

Trên triều đình, có thể dễ dàng hóa giải những khó khăn mà mấy con cáo già ném ra, làm người bội phục. Có thể nói là cánh tay phải đắc lực của Thẩm Ngự Chu.

Nghe Nhị Bính nói, Xích Hoa từng bị sét đánh một lần. Sau khi tỉnh dậy, liền trở thành bộ dáng như bây giờ, không gì không làm được.

Người nghèo dựa vào đột biến, Trương Vĩ dựa vào dị ứng. Mà Xích Hoa lại dựa vào sét đánh.

Ta từng hoài nghi Xích Hoa cũng là một người xuyên sách. Có một lần chúng ta cùng nhau ngắm trăng ăn cơm. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.

Xích Hoa đột nhiên hỏi ta một câu: "Hệ thống là gì?"

Sao hắn lại biết hai chữ hệ thống?

Ta lập tức đề cao cảnh giác, thử nghiệm nói:

"Giàu có dân chủ văn minh hài hòa?"