Chương 5

Không có phản ứng.

"Hello, my name is Hanmeimei?"

“Konichiwa……

"Gurgle, gurgle, gurgle……"

Xích Hoa bất lực: "Ta thực sự không biết ngươi đang nói cái gì."

Không giống như đang diễn. Xem ra không phải người xuyên sách.

Ta bịa ra hai câu. Hệ thống, chính là một cái thùng trong nhà ta, tương đối nhỏ, cho nên gọi là thùng nhỏ.

Hắn như suy tư gì đó rồi gật đầu. Không biết có tin không.

Sau khi chết đi sống lại, ta đã gặp lại Xích Hoa.

Hắn mang theo một con gà quay Lư Ký, thứ mà Nhị Bính thích ăn. Một hộp bánh hoa quế Tô Ký, thứ mà Nhị Bính vẫn luôn nhắc mãi. Một bình rượu chính hắn tự nấu, thứ mà Nhị Bính luôn ồn ào đòi uống. Một chiếc trâm cài tóc gỗ đào, thứ mà Nhị Bính thích. Một viên dạ minh châu, thứ mà Nhị Bính sợ tối. Một hộp gấm Tứ Xuyên, vừa đủ cho Nhị Bính làm quần áo mùa đông. Một hộp trang sức phỉ thuý, trên đầu Nhị Bính hơi đơn giản một chút.

Tại đây, hắn lại lấy cớ đến thăm ta.

Ta tên là Nhị Bính à?

Kệ đi kệ đi.

Xích Hoa đặt đồ xuống, đi vòng quanh ta một vòng nữa.

Trong mắt hắn có chút không thể tin được: "Thật sự đã quay trở lại rồi."

"Chẳng có gì lạ. Chẳng phải ngươi và Thẩm Ngự Chu đã nói, đêm trăng tròn ta sẽ quay trở về sao?"

"Làm sao ngươi biết được?"

"Đương nhiên là Thẩm..."

Không đúng. Người nói quốc sư nói với hắn ta sẽ quay trở lại, là nam nhân trong giấc mơ. Cũng là câu chuyện trong giấc mơ, không phải Thẩm Ngự Chu.

Ta đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng xếch của Xích Hoa.

"Các ngươi có chuyện gì giấu ta không?"

Xích Hoa cười mà không nói: "Không có gì."

Chắc chắn có chuyện.

Chưa kịp đợi ta hỏi, hắn đã chuyển sang chủ đề khác:

"Thái hậu đã đi xem mỹ nhân của hoàng thượng chưa?"

"Chưa."

Theo lẽ thường thì sớm nên gặp được rồi.

Nhưng ta mới vừa sống lại, thân thể rất yếu, luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Tạm miễn tất cả các cuộc thỉnh an.

Thẩm Ngự Chu thậm chí còn không cho ta ra ngoài đi dạo.

Hắn sai thái y kê cho ta thuốc an thần, vừa đắng vừa khó uống.

Không bằng ta tự đi mua thuốc.

Huống chi...

“Huống chi Doãn Hoà Thảo có độc tính, có thể khiến người ta tinh thần hỗn loạn, không thể phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực, uống nhiều sẽ khiến người ta mất trí nhớ. Theo lý thuyết không nên cho làm thuốc mới đúng."

"Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?"

Trong thuốc của Thẩm Ngự Chu, ta quả thực đã nếm được một chút hương vị của Doãn Hoà Thảo.

Nhưng hắn lại thề thốt phủ nhận. Phương thuốc của thái y cũng không có gì bất thường.

"Ta là quốc sư, thông hiểu mọi chuyện trên đời. Tất nhiên cũng bao gồm cả tâm tư của thái hậu nương nương."