Chương 1.1

Góc lầu hàng năm ánh mặt trời cũng không chiếu tới, mặt đất trong con ngõ nhỏ đèn đường u ám bao phủ một tầng nước, vách tường rêu mọc dài tản ra cổ mùi mốc ẩm ướt như có như không.Mỗi một bước đi Thành Bách An đều cố gắng tránh thoát mấy cái vũng nước nọ, giơ tay sửa sửa lại góc giấy bao bọc bó hoa mà cậu không cẩn thận làm gấp. Bó hoa bạch lục kia được hoa tulip ôn nhu bao quanh, xen kẽ bạc hà thơm mát.

"Tiểu tử nhà ngươi, làm người ta chờ lâu nha!" Mới ra tới đầu hẻm dưới lầu, quần áo đột nhiên bị túm chặt, sức mạnh từ đâu đem cậu kéo qua một bên.

Thành Bách An không có chuẩn bị tâm lý, bị túm nên không kịp phòng ngừa.

Che chắn cho bó hoa, cậu lảo đảo hai bước mới xem như ổn định được thân thể, đáy lòng có chút kinh hoảng xen lẫn bực tức mà nhìn mấy Beta chắc nịch thế tới rào rạt trước mắt.

Hôm nay sao lại có người đột nhiên tới đây, chẳng lẽ.........

Một Alpha trung niên đi ra từ phía sau Beta, hình xăm trên hai cánh tay bởi vì khá béo mà có chút mơ hồ, ông ta ưỡn cái bụng dữ tợn ra, cười đến đầy mặt giả dối, "Ấy chà, tiểu An yêu đương à?"

Vừa nói vừa duỗi tay, làm bộ muốn lấy hoa để xem thử.

Thành Bách An bất động thanh sắc mà đem hoa để sau lưng, nghiêng người né tránh bàn tay của Alpha. Khóe môi nặn ra một nụ cười, "Không phải, không có đâu."

Vương Trình cũng không thật sự quan tâm Thành Bách An có yêu đương hay không, bàn tay bắt được không khí quay ngược lại vỗ vỗ bả vai Thành Bách An, thở dài nói: "Tiểu An à, cậu cũng đừng trách tôi lần này đột nhiên lại tới. Vương thúc tôi đây làm người từ trước tới nay nói được làm được, nhưng nếu không có một hạng mục đầu tư phải nhanh chóng dùng tiền, tôi khẳng định cũng sẽ không thông báo trước đã tới tìm cậu đòi tiền đâu."

Quả nhiên, lại là tiền......

Ba năm trước đây bố cậu cùng đối tác tạm thời tiếp nhận một công trình lớn, không chỉ đem toàn bộ tiền bạc của người thân trong gia đình đều thế chấp, mà còn mang theo một ít thân thích xông pha một trận.

Hết thảy đều thuận lợi, tiền cũng thu gom đủ. Không nghĩ tới bố lái xe phạm sai lầm đυ.ng phải lan can, bỏ mạng tại chỗ. Một đối tác khác cầm theo đống tiền lớn trốn không thấy bóng dáng. Phảng phất là sớm có âm mưu từ trước.

Tiền bạc chi tiêu cho công trình cùng với các thân thích dẫn theo đều lấy danh nghĩa của bố, khoản nợ kết xù ấy nháy mắt đưa gia đình bình thản ấm áp của bọn họ kéo vào địa ngục.

Xảy ra việc này, người tới an ủi không có, ngược lại đòi nợ lại tới hết đợt này đến đợt khác. Nhà cậu cũng bị hại, đột nhiên lại xảy ra tai họa bất ngờ, thế nên hết đường chối cãi.

Thành Bách An cúi đầu, bàn tay nắm thành quyền.

Tiền mỗi tháng thu vào đều đã sớm bị phân chia chi trả hết cả, hiện tại cậu nào có tiền, tới cơm cũng là ăn bữa nay bỏ bữa mai.

Nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hỏi, "Ông muốn bao nhiêu tiền?" Nếu không lớn, cậu có lẽ có thể thử đi ứng chút tiền khẩn cấp thử xem.

Vương Trình cười ha ha sờ sờ cái bụng tròn xoe, "Không nhiều lắm, hơn 400 vạn, cần ngay bây giờ."

"400 vạn!!!!" Thành Bách An trừng lớn đôi mắt, hô hấp cũng tạm ngưng.

Cậu thiếu người này tổng cộng 450 vạn. lục tục mãi mới còn 10 tới 12 vạn. Hôm nay vừa mở miệng liền đòi. Còn đòi phải có ngay, cậu sao có thể lấy ra được!

Cậu định nói có thể từ từ hay không, kết quả lời còn chưa nói ra miệng đã bị chặn lại.

Vương Trình lấy ra bật lửa châm điếu thuốc, "Chuyện công tác của cậu tốt nhỉ, như vậy chắc có nhiều bạn bè lắm tiền ha, chút này tiền đối với cậu mà nói không khó chứ?"

Thành Bách An không tự giác mà lui về phía sau hai bước, hai Beta liền vòng quanh vây hai bên sườn, trong ánh mắt của Vương Trình ý bảo là bắt lấy bả vai Thành Bách An để ngăn cậu chạy trốn.