Chương 1.2: "Trả tiền đi, không thì hai anh em mày, bán đứa nào?"

Vương Trình thở ra làn khói mỏng, “Tiểu An, tuy rằng tôi đã lâu không làm cho vay nặng lãi rồi, cũng đã sửa lại hành vi đòi nợ thô bạo nốt, nhưng cậu cũng phải rõ ràng, tôi tới đây cũng không có ý định tay không trở về.”

Khói nhẹ vờn qua mũi, Thành Bách An bị sặc đến ho khan hai tiếng, “Chú Vương, chú cũng biết việc này vốn không phải là lỗi của tôi, tôi gánh vác việc này cũng là bị buộc bất đắc dĩ, cho dù thúc có muốn tôi đưa tiền thì tôi cũng không cách nào đưa nhiều đến thế ! Thúc thế này là ép tôi đi tìm chết......”

“Chát!”

Vương Trình mất hết kiên nhẫn, giơ tay lên tát vào mặt Thành Bách An, “Mày ngạn vàn lần đừng có học bộ dáng tự sát hai năm trước của ba mày. Nếu mày chết thì tiền của tao kiếm ai đòi đây?”

Thành Bách An nghe nhắc tới ba, ánh mắt càng thêm tối tăm, cuốn lưỡi đỉnh đỉnh vào phần má bị đánh đau đến sưng tấy.

Không chết cũng vô dụng, cậu hiện tại thật sự không có tiền......

Vốn tưởng rằng đánh đập một hồi là xong rồi, lại nghe Vương Trình nói: “Không phải mày còn có đứa em Omega sao? Nó đâu rồi?”

“Con mẹ nó ông muốn làm gì!” Bó hoa trong tay rơi trên mặt đất, Thành Bách An cực bất an bắt lấy.

Cậu không nhúc nhích, nhìn Vương Trình dần dần lộ ra nụ cười không có ý tốt, bất an nơi đáy lòng bị sợ hãi bao trùm.

“Tao muốn làm gì?” Vương Trình cười nhạo một tiếng, ném điếu thuốc trong tay, dẫm lên nghiền nghiền, “Còn không đưa tiền nữa, mày nói tao có thể làm sao bây giờ? Tao thấy mày lớn lên cũng còn được, nếu không thì nghĩ tới thằng em mày thử, mày có thể bán nó đó!”

Thành Bách An nộ tức giận cắn chặt răng, trầm mặc hồi lâu mới từ kẽ răng rít ra hai chữ “khốn nạn”.

Sự sỉ nhục này không đau không ngứa, Vương Trình hài hước mà tát vài cái vào gương mặt sưng vù của Thành Bách An, “Trả tiền đi, hay là hai anh em bọn mày, bán đứa nào?”

Thành Bách An nghiêng đầu muốn né tránh nhưng trốn không thoát. Ban đầu cậu đã không còn tiền, sau đó còn bị ép trả chưa nói, bây giờ còn muốn bán cậu đổi lấy tiền......

Đang lo phải đối phó với Vương Trình như thế nào, một trận tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong bầu không khí căng thẳng này.

Thành Bách An cảm nhận được túi quần rung lên, giãy giụa muốn lấy ra lại bị tên Beta bên cạnh giành trước một bước móc di động ra đưa cho Vương Trình.

Vương Trình không thèm nhìn đã bắt máy mở loa ngoài.

[Bách An, hình như tôi bị mất chiếc USB, cậu xem thử có phải nó rơi vào trong bó hoa rồi không?]

Thành Bách An nghe tiếng nói liền nhận ra đầu bên kia là ai, há mồm muốn nói không có, đáng tiếc miệng bị bịt kín.

Vương Trình nháy mắt ra dấu kêu người đi tìm USB, nhìn Thành Bách An đang không ngừng lắc đầu, miệng dán vào điện thoại, cười nói: “Này, bạn của tiểu An phải không? Tôi là chú của cậu ấy, vừa rồi cậu ta còn nói sao lại có USB trong bó hoa. Nếu bây giờ cậu rảnh thì tới đây lấy đi. Đúng đúng, chúng ta ở phía nam phố Nguyên Đôn, dưới lầu của nhà tiểu An.”

Đối phương không chút do dự, trả lời rất nhanh: [Được.]

Vương Trình cúp điện thoại, đem điện thoại nhét trở lại túi Thành Bách An, “Thế nào, nghĩ xong chưa? Chọn lựa cũng không khó nhỉ?”

Thành Bách An nghiêng đầu không nhìn Vương Trình, không nói lời nào.

“Ồ, tính tình rất bướng nha.” Vương Trình lại một lần nữa châm điếu thuốc, cũng không nóng nảy, “Bạn của mày sắp tới rồi, không tìm cậu ta mượn chút à? Bạn sao, còn không phải là thứ lúc cần giúp đỡ mới hiện hình ra sao? Cũng không biết là em mày tới trước, hay là bạn mày tới trước nhỉ?”

“Vương Trình! Đây là chuyện giữa chúng ta, ông không cần lung tung liên lụy người khác!” L*иg ngực Thành Bách An bốc hỏa, nhìn về phía đầu hẻm, cầu nguyện người nọ ngàn vạn lần đừng tới.

Vương Trình cũng nhìn về phía đầu hẻm, hai tay khom bụng ôm gối, ngồi xổm trên một tảng đá dưới gốc cây bên cạnh.

Hai nhân vật chính không nói lời nào, Beta còn lại cũng chỉ dám lặng lẽ nhỏ giọng mà nói hai câu. Thỉnh thoảng có một hai người về nhà đi ngang qua, thấy tư thế này đều dán chặt vào góc tường né tránh.

Vương Trình hút đến điếu thứ hai, hút được một nửa, trên đường lớn cách ngõ nhỏ không xa vang lên một trận tiếng xe thể thao gầm rú.

Sắc mặt Thành Bách An tối xuống không ít. Quả nhiên, không tới năm phút, dưới ngọn hèn ở lối vào đầu hẻm xuất hiện một cái bóng cao dài, một Alpha trẻ tuổi tóc vạn nhìn ngó xung quanh, chậm rì rì đi tới.