Chương 3.2: Chỉ có một giờ, chỉ sợ dươиɠ ѵậŧ của tôi còn chưa được c̠úc̠ Ꮒσα của cậu làm ấm đó!

Số tiền mười vạn không ít, giá cả thật sự rất mê hoặc. Khúc Liêu nói không sai, quả thật cậu rất cần số tiền này.Không nói đến tiền lương, cho dù đêm nào cậu cũng ra ngoài tiếp khách, không thèm tắm rửa ngủ nghê, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cậu cũng không kiếm nổi số tiền này.

Lòng bàn tay Khúc Liêu di chuyển xuống mông, bóp bóp, xúc cảm mềm mại ngoài ý muốn, "Ừ, mười vạn một lần, cậu cũng có thể lý giải thành, một buổi tối mười vạn."

Gầy thì đúng là có chút gầy, mỡ trên người người này đúng là biết chọn chỗ, chỗ cần nhiều thịt so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn.

Du͙© vọиɠ lên dây cót, từ bụng lên đến cổ họng, làm anh khẩn trương, tiếng nói cũng trầm xuống như rơi vào bùn, "Muốn thử chút không? Ngay bây giờ."

Thành Bách An cứng đờ người, làn da mỏng manh sau cổ không ngừng bị tay kia vuốt ve đến nổi cả da gà.

Dù sao trước kia chưa từng yêu đương, có lẽ tương lai cũng sẽ không có. Cùng lắm cũng chỉ nằm trên giường giang rộng hay chân mà thôi, cứ cắn môi nhẫn nhịn cho qua là được.

Đối phương ra giá rất vừa lòng cậu, cậu đưa cái mông mà đối phương vừa lòng ra, giao dịch này...... không lỗ.

Sau khi tính đi tính lại, Thành Bách An nhắm mắt lại, thở dài một hơi, lại mở mắt ra nhìn nhìn giờ, "Có thể, nhưng một giờ sau em của tôi sẽ đi học về."

Khúc Liêu xoa eo hừ cười ra tiếng, "Thành đại ca, cậu đang nói giỡn với tôi sao? Chỉ có một giờ, chỉ sợ dươиɠ ѵậŧ của tôi còn chưa được c̠úc̠ Ꮒσα của cậu làm ấm đó!"

Thành Bách An liền há miệng phản bác, "Cái thứ kia của anh cũng không phải làm từ băng, sao lại không ấm được!"

Nói nói rồi lại đỏ cả tai, nhỏ giọng thì thầm, "Hơn nữa, một giờ, cũng đủ cọ cọ rồi mà........."

Thủ da^ʍ không tới mười phút, đổi thành lên giường thì có thể là ba bốn lần nhỉ? Làm nhiều lần như vậy sẽ khiến người ta mệt mỏi, tổn thương thân thể mất!

Nhưng mà, một giờ kiếm được mười vạn, có phải sẽ bị nói là làm người không có đạo đức không?

Cùng lắm thì làm xong lại ngâm chân mát xa gì đó là được.

Khúc Liêu ở đằng sau không nghe rõ cậu đang luyên thuyên cái gì, cũng lười hỏi lại, chậc một tiếng nâng Thành Bách An lên, một lòng muốn rời khỏi cái căn phòng dính khói dầu như phòng bếp mà lại chẳng giống phòng bếp, "Cọ cọ cái gì, phiền muốn chết." Một giờ thì một giờ, ăn trước rồi nói sau.

"Chỗ này của cậu đừng nói không có giường nhé, phòng ngủ ở đâu?"

Thành Bách An còn chưa tiếp thu được chuyện sắp xảy ra, suy sụp giơ tay chỉ một trong hai cánh cửa.

Khúc Liêu mở cửa ra, bật đèn.

Bóng đèn không đủ công suất chiếu rọi không gian nhỏ hẹp, trừ bỏ một cái giường sắt, ngay cả bàn cũng không có, thiết bị điện tử thì được để trên cái ghế ở góc đuôi giường.

Nhíu mày đem Thành Bách An ném lên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng, làm giường phát ra tiếng vang "kẽo kẹt", anh ta xuống tay cởϊ qυầи Thành Bách An ra.

Thành Bách An không thích ứng được để cái mông trần trụi lõα ɭồ trước mặt người khác, muốn quấn chăn bao bản thân lại. Kết quả mới bò chưa tới hai bước thì bàn tay trên eo đã kéo cậu lại, túm y quỳ xuống.

Cậu đành phải chuyển qua kéo áo, dùng tay che mong lại, "Khúc, anh Khúc, gấp...... gấp như vậy sao? Không cần tắm rửa trước ạ?"

Khúc Liêu trợn trắng mắt kéo cái bàn tay che mông ra, cảm thấy có phải Thành Bách An coi anh ta là đồ ngốc hay không?

"Chỉ có một giờ, cậu còn đòi phải tắm rửa nữa à?" Anh nói, lấy từ trong túi ra một cái bαo ©αo sυ, xé ra đeo lên ngón tay, "Đừng nhúc nhích, quỳ xuống cho tôi."