Chương 4.1: H

Ngón tay thon dài bóp cánh mông tách ra, lộ ra hậu huyệt trong kẽ mông bởi vì căng thẳng mà kẹp chặt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo xuyên qua lớp màng sền sệt chạm vào miệng huyệt nóng bỏng, kí©h thí©ɧ làm Thành Bách An đột nhiên rụt người về phía trước.

Thời gian vốn dĩ không nhiều lắm, Khúc Liêu không muốn lãng phí thời gian để khuếch trương cho Thành Bách An, nhưng anh càng không muốn đâm chọc trong một cái động máu.

Anh co chân lại, đầu gối quỳ trên mép giường, dùng một tay áp lưng đè Thành Bách An xuống, dễ dàng đè người ta trên giường khó có thể nhúc nhích được.

Ngón tay để ở bên lỗ huyệt hơi cong lên, khép lại rồi đưa vào trong.

Bởi vì nuốt phải dị vật, cửa động tinh tế nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt, co rúm từng trận đem ngón tay cắn chặt muốn chết.

"Có gel bôi trơn không?" Khúc Liêu thấy làm không vậy quá chậm.

Anh vỗ vỗ bờ mông đang chổng lên của Thành Bách An, rút ngón tay ra đứng lên. Cơ bắp trên người Thành Bách An thả lỏng, cả người nằm liệt trên giường, mặt cọ cọ trong chăn không thèm ngẩng đầu, "Trong cái hộp ở góc tường chắc là có......."

Khúc Liêu nhìn theo ngón tay Thành Bách An chỉ, ngồi xổm xuống mở hộp ra, trong một đống tua vít kìm kéo bên trong tìm được một cái lọ.

Là gel bôi trơn không sai, nhưng sao anh cảm thấy hình như không giống mấy cái trước kia anh thấy, có chút không thích hợp.

Nhìn kĩ giới thiệu, anh nhếch khóe môi ném về chỗ cũ, đóng nắp hộp rồi thuận tiện đá một phát, "Bị bệnh tâm thần à, cậu không có não hả? Đây là đồ dùng cho máy móc, sao có thể dùng trên người được? Đem thứ của tôi làm hư thì cậu bồi thường hả!"

"A?" Thành Bách An nghĩ thầm, cái gì mà máy móc với không máy móc, chả phải đều dùng để bôi trơn à?

Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Khúc Liêu vội vàng đi ra ngoài rồi lại vội vàng trở về, cầm chai kem dưỡng da không biết tìm được ở nơi nào đổ ra tay.

"Quỳ lên đi!" Khúc Liêu nhấc chân Thành Bách An lên.

Có chất lỏng ướŧ áŧ bôi trơn, ngón tay cuối cùng cũng coi như dễ dàng mở rộng lỗ huyệt, thuận lợi vào hơn phân nửa. Thọc vào rút ra hai lần, anh chậm rãi đút vào thêm một ngón tay nữa.

Thành Bách An cảm thấy cái miệng kia của mình đang bị kéo ra, căng đến rất khó chịu, tựa như trong bụng đang bị nhét đồ vậy.

Một lần rồi lại một lần theo bản năng mà đùi run rẩy, phản ứng muốn né tránh của cậu chọc Khúc Liêu vốn đang nhẫn nhịn du͙© vọиɠ đến khó chịu mất kiên nhẫn.

Anh xắn tay áo lên, nói, "Thả lỏng chút đi. Cậu là Alpha chứ cũng không phải Omega yếu ớt nũng nịu gì đấy, chút trình độ này mà đã không chịu nổi rồi sao? Cậu lãng phí rất nhiều thời gian của tôi."

"A ưm, biết rồi........"

Thành Bách An nghẹn ngào cắn chặt răng, nỗ lực nói với bản thân, đều đã tới nước này rồi, hết thảy là vì tiền, không thoải mái cũng phải cố gắng chịu đựng.

Khúc Liêu cầm dươиɠ ѵậŧ, nhìn Thành Bách An vừa mới nuốt được qυყ đầυ của anh, mu bàn tay nổi gân xanh cùng với xương bả vai gồ lên vì đau.

Khung xương Alpha rắn chắc, nhịp đập mạnh mẽ của mạch máu, cơ bắp run run, có thể dễ dàng kích hoạt du͙© vọиɠ, ham muốn chinh phục vô cùng to lớn trong người.

Chậc chậc, mị lực của Alpha thể hiện ở chỗ này sao?

Không có chút trấn an hay ma sát nhẹ nhàng nào, vẫn đơn điệu từ từ di chuyển về phía trước. Khúc Liêu nhếch mày, mặt vô biểu tình từng chút từng chút nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong.

Căn phòng trong nhất thời trở nên an tĩnh, hai người đều duy trì tư thế này, không nói lời nào cũng chẳng hé răng, chỉ có nơi giao hợp đang dần dần sát lại gần nhau cùng với những phản ứng rất nhỏ giữa thân thể hai người, dung hòa cả khát vọng cùng sự nhẫn nại.

Miệng huyệt bị mở rộng ra, không dễ chịu mà co rút, cứ thế bị bắt nuốt cự vật vào từng đoạn từng đoạn.

Theo sự xâm nhập của dươиɠ ѵậŧ, thịt mềm kịch liệt run rẩy mấp máy, tựa muốn trốn tránh mà lại không thể, liếʍ láp từng chỗ từng khe rãnh trên côn ŧᏂịŧ ấy.

Trong đầu tựa như bị thổi một trận gió, bị ném một cục đá, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng của Khúc Liêu chợt nhất lên một tầng sóng gợn khó có thể khống chế.

Tiến vào được một nửa, bàn tay Khúc Liêu nắm lấy hai cánh mông, dừng động tác tiến vào lại.

"Mẹ nó........."