Chương 3: Tiếng súng vang

“Không phải máu, đó là son môi của tôi, dây vào trên mặt tôi.” Đường Uyển Ninh run rẩy thanh minh.

Đầu trọc nhìn tiểu mỹ nữ trước mặt, tóc cô có hơi lộn xộn, ánh mắt ướt sũng, đang điềm đạm đáng yêu nhìn mình, giống như một con thỏ sợ hãi.

Sắc đẹp xông lên tới đầu, hắn không nghiên cứu kỹ hơn nữa, giờ phút này chỉ còn lại một mình hắn ở chỗ này, hắn hiểu được đạo lý một khắc đêm xuân trị giá ngàn vàng, động tác càng thêm suồng sã.

Đàn em của đầu trọc đã đi xa, không còn tạo thành uy hϊếp đối với các cô nữa, Đường Uyển Ninh không còn kiêng kỵ, liều mạng giãy dụa, chẳng qua suy cho cùng cô vẫn là một cô gái trẻ không rành thế sự, làm sao có thể đấu lại được lão lưu manh ngâm mình trong giang hồ nhiều năm? Ngay cả ý đồ ngăn cản hai tay của hắn cũng dễ dàng bị chế trụ, hai tay bắt chéo trói lại kéo lêи đỉиɦ đầu.

Mắt thấy tiểu thư sắp bị hủy đi trong sạch, Tiểu Đào đứng dậy, dùng đầu ra sức đυ.ng vào thắt lưng phía sau của tên đầu trọc, sức lực rất lớn, ngay cả khẩu súng ở bên hông tên đầu trọc cũng bị đυ.ng trúng rơi xuống mặt đất.

Tên đầu trọc quát to một tiếng, ngoài miệng mắng vài câu tục tĩu không lọt tai, quay đầu liền mang Tiểu Đào áp trên tường tay đấm chân đá một trận.

Trong lúc hỗn loạn, Đường Uyển Ninh nhìn thấy khẩu súng trên mặt đất, trong đầu cô hiện lên một ý niệm nguy hiểm.

Một tiếng súng vang lên đâm thủng đêm dài yên tĩnh.

Đường Uyển Ninh vì quá sợ hãi mà nhắm chặt đôi mắt, Tiểu Đào đã bị tên đầu trọc đánh đến ngất, dựa vào tường, đầu méo lệch sang một bên. Mà kẻ bạo hành vừa rồi đấm đá trên người cô đã bị trúng đạn, ngã xuống giữa một vũng máu.

Đường Uyển Ninh buông tay ra, khẩu súng trong tay rơi xuống đất ra tiếng, lòng bàn tay đều dày đặc mồ hôi.

Ngay lúc cô vừa do dự cầm lấy súng không dám nhắm, phía sau vươn ra một bàn tay giật khóa an toàn ra, bàn tay lạnh lẽo phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô bóp cò, bắn trúng tên đầu trọc.

Cả người cô rút hết lực, trượt ngồi trên mặt đất, hết thảy những chuyện phát sinh này quá đột ngột quá đáng sợ, Đường Uyển Ninh thậm chí cũng không biết phải lấy cảm xúc gì ra để đối mặt.

Có người dựa sát vào, ôm đầu cô ở dưới miệng, không để cho cô lại nhìn hiện trường thảm thiết này. Vòm ngực của anh rất vững vàng, rắn chắc, cách lớp vải vóc khiến trên mặt cô nóng lên, trong lúc lơ đãng, cô còn nghe được nhịp tim mãnh liệt trong khoang ngực của đối phương.

Chẳng biết vì sao, cái ôm của người đàn ông toàn thân tản ra thứ mùi nguy hiểm này vậy mà mang lại cho Đường Uyển Ninh cảm giác an toàn khó hiểu, khiến cho gương mặt trắng bệch của cô lấy lại được một ít huyết sắc.

Sương mù không biết lúc nào đã lặng yên tản ra, khuôn mặt thiếu nữ nhu mì xinh đẹp rực rỡ lấp lánh ở dưới ánh trăng. Ánh mắt cô thất thần mà rơi xuống mặt đất, trên hàng lông mi run rẩy còn treo giọt nước mắt chưa kịp rơi, gương mặt tái xanh sót lại vết máu loang lổ, như là bức tranh sơn dầu bị ác ma từ thiên thần sa đọa nhúng chàm, vừa thiêng liêng lại rách nát.

Hạ Triều Sinh từng nhìn thấy bức tranh sơn dầu như vậy trong một cái cửa kính lộng lẫy bên đường, giá niêm yết bên cạnh là con số thiên văn mà ngay cả tưởng tượng của anh cũng không thể hy vọng đạt được.

Không lâu sau, tài xế không biết tung tích cuối cùng cũng xuất hiện, anh phe phẩy tựa vào trên xe nhìn Đường Uyển Ninh đang thất thần: “Ôi! Chuyện gì đang xảy ra vậy, cô nãi nãi của tôi ơi? Cô đừng làm làm tôi sợ, tiểu thư?”

Cuối cùng lúc này Đường Uyển Ninh mới khôi phục lại tinh thần.

Người đàn ông vừa rồi còn ở bên cạnh cô đã biến mất, tất cả giống như chỉ là một cơn ác mộng.

Cô cũng không thể nào trách cứ lại tài xế, chỉ khó khăn phun ra hai chữ từ trong miệng: “Về nhà.” Sau đó, cô và Tiểu Đào một trước một sau được đỡ lên xe, chiếc xe con màu đen biến mất ở đầu ngõ.