Chương 4: Bao che

Lúc xuống xe, bắp chân của Đường Uyển Ninh vẫn mềm nhũn, người lảo đảo thiếu chút nữa từ trên xe ngã thẳng xuống đất.

Tiểu Đào từ từ tỉnh lại, cùng với tài xế dìu cô vào cửa.

Đường gia vẫn duy trì truyền thống cổ hủ, cho dù hiện tại thịnh thời là căn nhà lớn kiểu châu Âu, một nhà bọn họ vẫn sống trong nhà cũ thuở xưa, của cải tích góp nhiều thế hệ cũng thể hiện vô cùng sâu sắc trong tòa nhà này. Tiến vào cửa chính rộng rãi, là có thể nhìn thấy bức tường phù điêu bê tông được xây khéo léo, mỗi viên gạch trên bức tường phù điêu đều được mài sẵn, tôi luyện để ghép vào lúc xây. Chia ra phía tây là ngoại viện, cửa phòng phía nam đối diện với cửa thùy hoa, hai cột mái hiên phía trước của cửa thùy hoa treo giữa không trung, đầu cột rủ xuống hình hoa sen được điêu khắc tỉ mỉ, chỉ riêng chi phí tu sửa hàng năm của hai cánh cửa này là có thể bằng với một năm tiền tiêu hàng tháng của công nhân. Tiến vào trong cửa thùy hoa chia ra hai bên lối đi đều có thể đi đến đông tây bắc phòng, trong viện có đường dẫn bằng gạch vuông, phía bắc là nhà chính ba gian, cao lớn rộng rãi, mỗi bên hai phía đều có một gian nhĩ phòng, đúng thật là cái gọi mà ba chính hai nhĩ, phía sau nhà chính còn có năm dãy nhà sau. Đông Tây mỗi bên đều có ba căn chái nhà cùng đối lập nhau với nhà chính.

Đường Chiêu Khanh đang ngồi ngay ngắn dưới tàng cây hòe già trong chủ viện, cả người bị bóng cây bao phủ, nhìn không ra vui giận. Ông nghe được tiếng động có người vào cửa liền lập tức đứng dậy, nhưng sau khi nhìn thấy con gái chật vật được người ta nâng đỡ đi vào, lời trách móc lẽ ra đã chuẩn bị tốt bên miệng lượn vòng một phát mạnh mẽ nuốt xuống, chỉ lo lắng hỏi: “Chuyện là như thế nào?”

Nhìn thấy ba, cuối cùng Đường Uyển Ninh cũng tìm được chỗ dựa, nhào vào trong ngực ông, khóc hu hu lên. Tối nay tất cả tủi thân, tất cả sợ hãi cùng lo lắng, đều có thể khơi mào nói ra.

Không bao lâu sau, ngôi nhà cũ của Đường gia vốn đã gần tối bởi vì Đường Uyển Ninh trở về mà đèn đuốc sáng trưng lên. Trong phòng bếp bốc lên khói bếp, trên bếp lò hầm canh gà đảng sâm thượng hạng, mấy người hầu tự giác xếp thành mấy hàng bên ngoài nhà chính, chờ lão gia sai phái.

Mẹ cũng tới, bà ôm Đường Uyển Ninh vào lòng, đau lòng vuốt ve khuôn mặt dính vết dơ của cô: “Ninh Ninh, máu trên mặt là xảy ra chuyện gì?” Bà áp chế nước mắt trong khóe mắt: “Mặc kệ nói như thế nào, trước tiên ta sẽ sai người đi mời Bác sĩ Triệu tới đây.”

Đường Uyển Ninh khoát tay, vì không để mẹ lo lắng, cô không chút suy nghĩ liền buột miệng nói ra: “Con không bị thương gì, đây không phải máu của con.”

“Cái gì?!”

Ý thức được mình lỡ lời, cô vội vã bổ sung: “Đúng, là son môi, con không cẩn thận để bị son môi quệt lên.”

Hiển nhiên là Đường Chiêu Khanh không tin lý do thoái thác của cô, lại không nỡ nổi giận với con gái, đành phải hướng về phía tài xế Trương Lão Ngũ và Tiểu Đào quỳ trên mặt đất nhận sai vặn hỏi: “Nói, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”

Bây giờ Đường Uyển Ninh đã tỉnh lại một chút, cô đau lòng vì Tiểu Đào bị thương nặng còn quỳ trên mặt đất, cũng không muốn nghe những việc kinh khủng trải qua tối hôm nay được kể lại, tình cảnh kia nếu như tái hiện lại trong đầu cô, cô sẽ phải chịu tra tấn tinh thần thêm lần nữa.

Cô gắng gượng từ trong lòng của mẹ đứng lên, cố giả vờ không có việc gì, làm nũng lắc lắc cánh tay của ba: “Ba, chẳng qua là hôm nay lúc trở về gặp phải chút xíu ngoài ý muốn, người không cần huy động nhân lực như thế, muốn làm trận chiến lớn như vậy, trước nhất để cho mọi người nghỉ ngơi đã, ngày mai từng người thức dậy nói sau có được không ạ?”

Đường Chiêu Khanh nhíu chặt mi tâm, ông vốn không muốn phải quở trách con gái, nhưng nhìn thấy ngay cả hạ nhân cô cũng che chở, bộ dạng còn ăn nói dè dặt, vẫn nhịn không được nổi giận: “Đây còn gọi là chút ngoài ý muốn? Đều là mẹ con nuông chiều con coi trời bằng vung! Một tiểu thư khuê các, mỗi ngày sau khi tan học còn ở bên ngoài chơi bời lêu lỏng, giống như bộ dáng gì! Hôm nay càng hơn nữa, lại dám trễ thế này mới trở về! Nếu không phải nhìn bộ dáng chân con duỗi cũng không thẳng, con cũng cần phải quỳ chung ở chỗ này! Còn có tấm lòng tốt mà cầu tình cho bọn họ!”

Đường Uyển Ninh bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đưa viện binh lên: “Mẹ, mẹ nhìn cha kia kìa!”

Trang Như Mai khó xử, thở dài, khuyên nhủ: “Ninh Ninh, ta và ba con đây là lo lắng cho con!”

Đường Uyển Ninh xoay đầu qua, già mồm: "Không phải con đã trở về sao.”

Đường Chiêu Khanh đập bàn: “Con còn dám cãi lại! Trái lại nói một chút xem, chẳng qua chỉ là đi xem Cố Mỹ Châu, trở về muộn như vậy cũng thôi, làm sao mà mỗi người biến thành bộ dạng nhếch nhác! Chuyện hôm nay không nói rõ ràng, ta ngủ không được, mẹ con càng không ngủ được, ta xem xem trong nhà này còn ai có thể ngủ được!”