Chương 8: Cảnh sát

Phương Vỹ Ninh cười đến mặt cũng cứng đờ: “Làm sao có thể chứ! Chỉ là hiện trường lúc đó quả thật không tìm được nhân chứng khác, chúng tôi cũng là sốt ruột phá án. Vẫn xin ngài thứ lỗi!”

Đường Chiêu Khanh giả vờ nhượng bộ, thở dài: “Tôi cũng không cần thiết phải vì mấy người hầu mà làm khó dễ các cậu, chỉ là hai người bọn họ lúc ấy vì bảo vệ con gái của tôi đều bị thương rất nặng, hiện tại cho dù để cho bọn họ đi ra, cũng không có cách nào giúp các cậu cung cấp manh mối hữu dụng. Huống chi, bọn họ đều bởi vì trung thành bảo vệ chủ mà bị thương nặng, sang tay tôi liền để cho cảnh sát mang bọn họ đi điều tra, truyền ra ngoài, người khác nên nhìn tôi như thế nào? Những người hầu khác, về sau còn thực hiện lời thề trung thành làm việc cho Đường gia của tôi sao?”

Phương Vỹ Ninh nhìn bộ dáng của ông quả thật không giống nói dối, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ do dự.

Sau cùng Đường Chiêu Khanh từ chỗ ngồi đi xuống, phân phó tôi tớ mang cho cảnh sát trong phòng ngoài phòng mấy túi lớn tiền đồng, tận tình khuyên bảo nói: “Biết các cậu điều tra án ban đêm cũng không dễ dàng, những thứ này coi như là phí cho những vất vả khổ cực của các cậu! Chờ thương thế của bọn họ đỡ hơn, sáng mai tôi sẽ đưa người qua, tôi tin tưởng giám đốc sở cảnh sát thấu tình đạt lý, cũng sẽ không trách móc các cậu.”

Hành động đánh một gậy lại cho táo ngọt này của ông, ngay tức thì mua chuộc tất cả thành viên có mặt ở đây. Cái tuổi binh hoang mã loạn này, ai mà không bận rộn làm vì mấy túi lớn tiền đồng? Nhưng trực tại sở cảnh sát mặc dù diễu võ dương oai là công ăn việc làm ổn định, không chịu nổi công việc bôn ba, tiền tiêu hàng tháng lại ít đến đáng thương, chẳng qua chỉ là lừa gạt bên trong như phân bên ngoài vẻ vang mà thôi. Cho dù có một số người làm điều phi pháp tìm tới đại sảnh nhờ giúp đỡ, những tiền đút lót kia cũng đều để vào túi lãnh đạo cấp trên, người phía dưới mệt chết mệt sống, cuối cùng vẫn là dựa vào mấy tháng tiền lương sống qua ngày.

Phú thương ra tay hào phóng như vậy, Đường Chiêu Khanh chính là người duy nhất trong thành Du Châu.

Phương Vỹ Ninh tuy rằng trong lòng không cam, nhưng vẫn không thể không ảo não dẫn theo cấp dưới rời đi. Hắn xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường, nhìn quen việc người đời lạy cao giẫm thấp, lừa thiện sợ ác, từ nhỏ đã quyết tâm trở thành một cảnh sát tốt, tưởng rằng như vậy có thể công chính, bảo vệ nhỏ yếu, nhưng mà thực tế hung hăng tát cho hắn một bạt tay.

Nhưng hắn không từ bỏ, trước kia hắn vẫn cho rằng, không làm được là bởi vì hắn còn chưa đủ lớn mạnh, vì thế hắn trở thành kẻ nổi danh liều mạng trong sở cảnh sát, dựa vào sức mạnh liều lĩnh này của mình, ngày đêm điều tra vụ án, truy bắt hung thủ, nhận được vô số lời khen ngợi, lúc này mới khiến cho cấp trên chấp nhận năng lực của hắn, để cho hắn chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành cảnh sát trưởng.

Hắn không hiểu, rõ ràng tiểu thư Đường gia chỉ cần có bản lĩnh nói mấy câu, biết đâu có thể giúp bọn họ tìm được hung thủ, vì sao ngay cả mặt cô cũng không muốn lộ ra. Đến nỗi ngay cả tôi tớ của Đường gia cũng phải dựa vào hắn khúm núm đề nghị, mới có thể đổi lấy một cơ hội tra hỏi.

Hắn càng không hiểu được, rõ ràng vừa rồi bạn đồng sự còn cùng chung kẻ địch của mình, vì sao chỉ cần người ta bố thí vài túi tiền đồng, là có thể vui vẻ hớn hở, nghênh ngang rời đi.

Hôm nay hắn mới biết được, hắn dốc hết toàn lực đổi lấy vị trí cảnh sát trưởng, cho rằng mình có thể quở trách Phương Tù, cho rằng mình có thể có lựa chọn, cho rằng mình có thể thay đổi đội ngũ này, nhưng so với những thứ quyền quý tại đây, hắn không đáng một xu, giống như một truyện cười.

Đây là vụ án gϊếŧ người đầu tiên mà Phương Vỹ Ninh nhận được sau khi trở thành cảnh sát trưởng. Sau khi đi ra khỏi nhà lớn của Đường gia, hắn lại có loại ảo giác, giống như người chết kia, là chính hắn.