Chương 23: Một Đao Trảm Tông Sư(1)

Trường kiếm trong tay Tống Minh Đạt xoay chuyển, như một vòng Đại Nhật, ánh kiếm thành hình tròn, coi như một dòng thác nước lao xuống, cũng phải bị chặn ngang cắt đứt!

Đại Nhật kiếm quyết!

Hắn vốn là một tên đệ tử nòng cốt của Kiếm Tông, lại tùy ý làm bậy, sau khi bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, nhận được sự cảm hoá từ chủ tế đại nhân của ‘Hắc Liên Giáo’, trở thành một giáo sứ.

Cả đời hắn, có thể nói tất cả tu vi, đều ở trên một cây kiếm!

Kiếm còn, thì không sợ bất kỳ kẻ nào!

Tốc độ của hai người đều không chậm, mấy hơi thở, thì đã đánh ra hàng chục chiêu, Hoa Hùng càng đánh càng hưng phấn, ý chí chiến đấu như điên, trường đao trong tay như một tràng Thiên Hà, liên miên không ngừng trực tiếp chém ra.

Ánh đao tung hoành trời cao, kiếm khí cắt đứt chín tầng mây!

Từ đỉnh núi, hai người vẫn luôn huyết chiến đến bên dưới núi, tựa như hai con quái thú, đi tới chỗ nào, nơi đó liền bị phá diệt sạch sẽ!

Sắc mặt của Tống Minh Đạt cũng trở nên tái nhợt, hắn không nghĩ tới, người trước mắt thế mà tựa như không có chút mỏi mệt nào, càng đánh càng ra tay mãnh liệt, ánh đao soàn soạt, mà tay phải hắn sớm đã chết lặng, cũng sắp mất đi tri giác rồi.

Hắn biết, tiếp tục đánh nữa, người phải chết, nhất định là hắn!

Mặc dù sâu trong thâm tâm không cam lòng, nhưng cơ thể hắn mang nhiệm vụ bí mật của Thánh giáo, tuyệt đối không thể có sai sót!

Gắt gao nhìn Hoa Hùng một chút, hắn đau khổ hét một tiếng, bước chân cấp tốc lui về phía sau, ánh kiếm giống như một màn tinh quang, huy sái mà tắt, ngăn cản Hoa Hùng!

“Hừ! Muốn chạy trốn?”

Hoa Hùng hừ lạnh, đang nhìn tinh nhuệ Tây Lương tụ tập tiến đến cách đó không xa, lập tức quát lên một tiếng lớn: “Huyết chiến Tây Lương!”

“Huyết chiến Tây Lương!”

Trên trăm tên tinh nhuệ Tây Lương khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, rống lên tiếng to, rung động trời xanh!



Bọn họ chính là tung hoành Hoa Hạ, uy chấn dị tộc, binh mã Tây Lương mạnh mẽ không sợ hãi.

Ầm!

Trăm luồng khí thế cảnh giới Thiên Nguyên bộc phát, huyết quang chói mắt, dường như nối thành một mảnh!

Hoa Hùng dậm chân, đứng lên phía trước đám người, chủ ý gϊếŧ người khắp người vô tận, màu máu tràn ngập, huyết quang ngập trời bao trùm lên hắn, nơi ánh sáng hừng hực, chiếu rọi cả bầu trời!

Như thế nào là tướng?

Thống lĩnh thiên quân vạn mã, huyết chiến sa trường, chính là tướng!

Chiến trận mở ra, khí thế khủng bố khắp người Hoa Hùng dường như vô bờ bến, liên tục được kéo lên!

Gió đã ngừng, tựa như không gian đều đã bị cố định, dưới sự sợ hãi trên gương mặt của Tống Minh Đạt, một ánh đao tuyệt đẹp tựa như đã bao trùm trời và đất, chứa đựng ánh trăng cùng sao trời, vắt ngang bầu trời, chém xuống!

Bịch!

Một đoạn tàn kiếm bay tứ tung!

Tống Minh Đạt kinh ngạc đứng thẳng, đang nhìn trường kiếm trong tay vẻn vẹn còn lại một nửa, nước mắt âm thầm rơi xuống, tiến thẳng tới thời khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn mới hiểu được, thứ hắn muốn nhất, chỉ có kiếm trong tay!

Nhưng đáng tiếc, hiểu ra thì đã quá muộn.

“Sư tôn... Khiến ngài phải thất vọng rồi...”

Một vệt huyết quang hơi lấp lánh ở trên cổ hắn, lập tức máu nóng trào lên, đầu người bay lên trời!

Hoa Hùng lẳng lặng đứng thẳng, trường đao trong tay đã thu liễm sự sắc bén, nhìn thi thể không đầu, quay người phân phó: “Hậu táng!”

Là võ giả đầu tiên liều mạng đến cùng với hắn ở thế giới này, đáng giá như vậy!



Không bao lâu, chiến trường đã được quét dọn xong, hơn hai nghìn tướng sĩ Vĩnh An doanh đứng ở sau lưng Hoa Hùng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên rất nhiều người nơi đây tận mắt nhìn thấy Hoa Hùng toàn lực ra tay!

Sự ra đi của một Tông Sư, đã đúc thành uy danh vô địch của Hoa Hùng ở trong lòng bọn họ!

Mặt Nghiêm Cảnh Long đều đã đỏ lên, nếu như không gia nhập Vĩnh An doanh, làm tổ ở Nghiêm gia, thì làm sao có thể được mở mang kiến thức về trận đại chiến kinh thiên của cường giả này?

Lại làm sao có thể may mắn đi theo thủ lĩnh mạnh mẽ như thế?!

Hắn vì lựa chọn của hắn, mà cảm giác tự hào!

Còn lại một vài con em thế gia, cũng hưng phấn kích động giống vậy, đi theo thủ lĩnh như này, tương lai của bọn họ nhất định sẽ không đơn điệu!

“Tướng quân! Đây là thứ lục soát ra từ trên người vị Tông Sư kia, mời xem!”

Lúc này, một tên tinh nhuệ Tây Lương phụ trách an táng Tống Minh Đạt đi lên phía trước, đưa hai món đồ vật cầm trong tay cho Hoa Hùng, sắc mặt cung kính.

Hoa Hùng tiếp nhận, khẽ quét mắt nhìn, một quyển da thú nho nhỏ, bị sợi tơ màu đen nhẹ nhàng quấn lại, một chiếc bình ngọc, khí đen toát ra, âm hàn thấu xương!

Khẽ nhíu mày, kéo quyển da thú ra, chỉ liếc mắt một cái, thì sắc mặt hắn ngạc nhiên, có chút giật mình, sau đó khép lại, thận trọng cất kỹ.

Về phần bình ngọc, hắn đánh giá một chút, cũng không mở ra, trực giác nói cho hắn biết, đồ vật bên trong hết sức u ám, không giống đồ vật bình thường.

Tùy tiện mở ra, nói không chừng thì sẽ có đại họa!

“Về thành!”

Hắn cũng cẩn thận cất kỹ, sau đó vung tay lên, dẫn đội về thành.

Lý Bắc Thần cũng không nghỉ ngơi, cùng ngồi trong đại sảnh với mấy người Lâm Túc đang đứng ngồi không yên, chờ đợi Hoa Hùng trở về.

Từ trong biến động của Luân Hồi chi lực bên trong Chư Thiên Luân Hồi bàn, thì hắn gần như có thể đoán được tình hình chiến sự bên Hoa Hùng.