Chương 2: Ai mới là con ruột của mẹ?

“ Lúc trước mẹ đồng ý cho cha con nuôi nó là vì 20 cây vàng và tiền bảo hiểm nhân thọ của nó, sau này lại phải lợi dụng nó để làm việc phục vụ cho chúng ta, nhà ta 15 năm nay lấy tiền từ nó đấy con ạ...”

Tĩnh hy gật gù đồng ý, Thẩm Bội lại tiếp tục

“Con hãy củng cố địa vị Hà tiểu thư cao quý kia đã, rồi chúng ta sẽ tống khứ cả nó lẫn lão già tai biến rắc rối kia biến đi vĩnh viễn...”

Lời nói của Thẩm Bội chưa xong, thì Tĩnh Hy dường như nhận thấy ai đó đang đứng nghe lén, cô ta quay phắc lại hướng cầu thang, thấy Hy Văn đang đứng lặng thinh ở đó từ lúc nào, cô ta hét lớn.

“ Cái con chết tiệt! Làm tao giật cả mình, mày đứng đó làm gì, lau người cho ông già xong thì lo đi làm đi, còn định nghe lén à!”

Hy Văn không vì những lời nói này mà giận dỗi, vốn dĩ cô đã quá quen với thái độ hằn học, xấc láo của Tĩnh Hy từ khi còn nhỏ.

Cô chính là Bạch Hy Văn con gái ruột của Bạch Chính Đình và Thẩm Bội, còn Hà Tĩnh Hy chỉ là con nuôi.

Nhưng không thể hiểu sao, trong ngôi nhà này chỉ có người cha Bạch Chính Đình đang bị tai biến nằm liệt giường kia, là yêu thương cô, còn người mẹ Thẩm Bội lại luôn tỏ ra khinh miệt va bài xích cô.

Hy Văn chưa từng cảm nhận một chút tình yêu của người mẹ từ bà ấy.

Cô hờ hững nhìn Tĩnh Hy lả lướt đang ngồi trên ghế sofa, trong mắt cô là sự chán ghét đến đỉnh điểm



“ Chị cũng tốt nghiệp rồi, nên ra ngoài đi làm kiếm tiền, chị không thể phụ thuộc vào mẹ mãi như vậy được.”

Tĩnh Hy mới trợn mắt, cả người muốn nhào lại ăn tươi nuốt sống Hy Văn, nở nụ cười học thức đểu giả.

“ Tao ăn gì của mày chưa hả, con chết giẫm này! Tao xin tiền mẹ thì liên quan gì đến mày?”

“ Chị xin tiền mẹ, nhưng đó là của tôi làm ra, tôi phải bươn chải làm việc đến khuya, có hôm thì đến mờ sáng mới về nhà, để kiếm tiền lo cho cả cái gia đình này. Còn chị thì chỉ nằm nhà hưởng thụ, ăn sung mặc sướиɠ trong khi gia cảnh của chúng ta khó khăn. Chị có biết suy nghĩ không?”

Hy Văn cũng không vừa xổ ra một tràng dài chỉ trích Tĩnh Hy, cô đã nhẫn nhịn chị ta quá lâu, mẹ luôn bênh vực Tĩnh Hy, mà không hề quan tâm đến đứa con ruột là cô.

Cô vất vả như thế nào bà cũng mặc kệ, bà chỉ quan tâm một ngày cô kiếm được bao nhiêu tiền hay Tĩnh Hy có ăn ngon ngủ tốt không mà thôi.

Lúc này bà Thẩm Bội mắt long lên sòng sọc nhảy bổ vào tát Hy Văn một cái

“ Mày câm miệng cho tao! Cái thứ vô ơn, nhà này nếu không nhờ số tiền bảo hiểm của anh trai Tĩnh Hy để lại thì lấy cái gì nuôi mày ăn học bao nhiêu năm nay, lấy tiền đâu cho cha mày thuốc thang hả con chết tiệt kia!”

Hy Văn ôm mặt, đôi mắt đỏ hoe dâng lên một làn nước mỏng như sương, cô không quá bất ngờ với cái tát này của bà Thẩm Bội, cô bị đánh quen rồi nên cũng không phản kháng hay né tránh.

Vết sẹo trên mặt Hy Văn đỏ ửng vì cô đang tức giận thật sự, phẫn ức trào lên trong lòng, Hy Văn không nhẫn nhịn nữa, cô đối diện bà Thẩm Bội thẳng thắn nói từng câu vào mặt bà ta.



“ Vô ơn! Từ nhỏ đến giờ, cái nhà này ai một tay lo lắng? Mẹ nói tiền con ăn học là lấy của Tĩnh Hy nhưng sao mẹ không nghĩ lại, số tiền đó không phải hai người giữ lại tiêu xài hoang phí cho bản thân hay sao. Mẹ lấy bằng chứng đâu mà nói con ăn học bằng tiền của Tĩnh Hy. Mẹ sẵn sàng cho con nghỉ học để đi làm nuôi Tĩnh Hy học đại học, mẹ thấy có vô lý không, mẹ nghĩ lại xem mẹ đối xử vậy công bằng với con không?”

“ Mày ... mày láo đến thế là cùng, Tĩnh Hy mồ côi cha mẹ, tao nhận nuôi nó thì mày cũng nên coi nó như chị ruột của mình, thấy đáng thương thì nên nhường nhịn chăm sóc nó, tại sao lúc nào mày cũng ganh tỵ với chị vậy hả?”

Hy Văn quăng thau nước đang bưng trên tay ra phía cửa, nước văng tung tóe, tức giận nói.

“ Chị! Là chị sao? Hà cớ gì con và cô ta bằng tuổi nhau, mẹ lại bắt con gọi cô ta bằng chị, để rồi cô ta luôn có cái cớ vai vế lớn hơn con, rồi chèn ép bắt nạt con. Bao nhiêu lần mẹ thấy rõ Tĩnh Hy sai vẫn đứng về phía cô ta? Mẹ thiên vị vừa thôi! Con là con gái của mẹ hay là cô ta mới là con ruột của mẹ?”

Lời Hy Văn nói ra khiến Thẩm Bội chột dạ, bà ta vội chuyển sang chủ đề khác, tránh nói quá nhiều về chuyện này khiến Hy Văn nghi ngờ.

“ Từ nay mày phải đối tốt với Tĩnh Hy đi, nó sắp nhận lại anh trai thất lạc rồi đó. Nếu không đến lúc đó, đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ.”

“ Người thấy sang bắt quàng làm họ là mẹ mới đúng, chứ con chả thèm dây vào. Anh trai về rồi, liệu mà dọn về đoàn tụ với anh ta đi. Đừng có ở đây sống ăn nhờ ở đậu nhà chúng ta nữa.”

Nghe những lời này, bà Thẩm Bội vô cùng tức giận, đứa nào mới chính đứa ăn nhờ ở đậu nhà của bà chứ.

Bà ta định giơ tay tát thêm Hy Văn thêm cái nữa thì cô lui lại một bước, khiến bà ta mất đà ngã chúi xuống phía trước, Hy Văn cũng không muốn đỡ bà dậy, cô thờ ơ quay ra phía cửa bỏ đi, nói vọng lại

“ Con đi làm đây! Ở nhà nhớ lên gác trông chừng cha, đừng để như lần trước, cha khát nước nên ngã xuống sàn đấy. Hai người làm việc này không xong, thì không yên với con đâu!”