Chương 3: "Nên để nó chết trong đám lửa đó!"

Tĩnh Hy nghiến răng ken két, cô ta chạy lại đỡ mẹ mà mắt nhìn theo Hy Văn lòng tràn đầy sự căm ghét.

“ Nó càng lúc càng xem mình như chủ nhân của gia đình này, nó nghĩ nó là đại tiểu thư chắc! Đồ con hoang!"

Bà Thẩm Bội cũng tức giận không kém gì Tĩnh Hy, bà nắm tay đấm xuống sàn nhà.

“ Ngày trước nó nên chết rục trong đám lửa đó, chỉ tại lão già Bạch Kính Đình bao đồng báo cảnh sát nên nó mới toàn mạng mà sống đến ngày hôm nay.”

“ Mẹ ơi, sau vụ hỏa hoạn đó nó mất trí nhớ, nhưng có khi nào nó nhớ lại không?”

“ Yên tâm đi, nếu nó nhớ thì nó đã nhớ lại lâu rồi. Ngày nó nhảy từ trên tầng tám xuống, không chết đã là kỳ tích rồi, đã qua thời gian rất lâu nó còn gì để mà nhớ!”

Sau khi Hy Văn rời khỏi nhà, tiếng nói chuyện của mẹ con Thẩm Bội rất lớn, nằm trên gác ông Bạch Chính Đình nghe tất cả, nhưng ông không thể mở miệng ra nói bất cứ lời nào.

Ông nhắm đôi mắt già nua lại, khẽ trào ra dòng lệ chua xót bất lực, chưa lúc nào ông muốn cái chết đến nhanh như lúc này, để không nhìn thấy thực tại tàn nhẫn giả dối đang diễn ra trước mắt ông.

Cuộc đời ông đã cưới phải một người vợ ham mê vật chất, vô tình vô nghĩa.

Sẵn sàng âm mưu hại chết một đứa bé 11 tuổi, để chiếm đoạt số tiền bảo hiểm của nó.



Vô phúc hơn, ông lại có một đứa con gái mạo danh con nhà người ta, sẵn sàng đổi tên đổi họ để hùa với mẹ nó nuốt trọn cái danh phận không phải của mình.

Từ ngày ông bị tai biến vì lao động đã mấy năm nay, nằm liệt trên khu gác xép cũ Tĩnh Hy không quan tâm đoái hoài đến ông một lần, chỉ có đứa bé Hy Văn đáng thương vẫn cần mẫn làm việc nuôi sống cả gia đình, lẫn chăm sóc ông.

....

Ông nhớ lại cái ngày nhận nuôi Tĩnh Hy (thật).

Bà nội của Tĩnh Hy đã già yếu, ba mẹ Tĩnh Hy mất sớm, con bé được người quen mang về đưa trao lại cho bà nội chăm sóc, nhưng tiếc là bà không còn khả năng nuôi dưỡng Tĩnh Hy nữa, đưa Tĩnh Hy vào trại mồ côi thì bà không nỡ vì con bé còn quá nhỏ.

Bà nhớ đến gia đình hàng xóm Bạch Chính Đình, cũng là họ hàng xa của bà. Bà tin tưởng vào nhân cách làm người của Bạch Chính Đình.

Trước lúc ra đi đã gọi hai vợ chồng họ Bạch lại nhờ vả, đồng thời trao 20 cây vàng Kim Bảo cho họ, xem như phí cấp dưỡng nuôi nấng Tĩnh Hy.

Bà cũng tiết lộ, Tĩnh Hy được người nhà của Hà Hiểu Minh mua cho một gói bảo hiểm khi tròn 18 tuổi sẽ nhận được một tỷ đồng, để con bé có thể tự lo học phí học đại học lẫn chi phí sinh hoạt sau này.

Lúc đầu khi nghe lời nhờ vả của bà lão, Thẩm Bội mắt đã long lên sòng sọc, tay luồn xuống dưới khẽ nhéo vào đùi của ông Bạch, ám chỉ không nhận lời. Nhưng bà ta lại chuyển hướng 180 độ khi nghe đến số tiền mà Tĩnh Hy đang sở hữu.

Bà ta liền đồng ý ngay lập tức, bộ mặt tráo trở của Thẩm Bội khiến Bạch Chính Đình vừa xấu hổ vừa bất an.

Con người như bà ta liệu có thương yêu Tĩnh Hy thật lòng không chứ, nhưng ông cũng không thể bỏ rơi đứa nhỏ tội nghiệp ấy được.



Sau khi an bài cho Tĩnh Hy xong, thì một tháng sau bà nội của cô bé cũng qua đời.

Từ ngày chuyển về sống chung với gia đình nhà họ Bạch, Tĩnh Hy càng lúc càng rụt rè sợ hãi. Những lúc có ông Bạch ở cùng thì Tĩnh Hy mới thoải mái được đôi chút, nhưng khi ông Bạch đi làm thì bà Thẩm Bội và đứa con gái cùng tuổi lại mặc sức hành hạ hắt hủi cô.

Tĩnh Hy hiểu chuyện biết mình là trẻ mồ côi được nhận nuôi nên an phận mà sống, cô bé biết mình không còn nơi nào để đi nữa.

Hằng ngày, Tĩnh Hy phải dậy sớm nấu cơm bưng nước phục vụ hai mẹ con Thẩm Bội, nhưng vẫn chịu không ít lời chửi mắng của bà ta.

Đứa con gái tên Hy Văn thì càng quá đáng hơn, nó căm ghét Tĩnh Hy vì chiếm đi tình thương của cha nó. Từ ngày có Tĩnh Hy, nó hay bị cha đem ra so sánh, bảo nhìn Tĩnh Hy mà làm gương học tập.

Lòng ganh ghét Tĩnh Hy chất chồng, nó rút giận vào Tĩnh Hy bằng cách đổ nướ© ŧıểυ lên chăn mền con bé, hay là đốt sách vở của Tĩnh Hy.

Đã rất nhiều lần Bạch Chính Đình bắt gặp hai mẹ con nhà Thẩm Bội ra tay tàn độc với Tĩnh Hy, nhưng ông cũng không thể làm gì được.

Sau trận cháy chưng cư năm đó, Tĩnh Hy đã giữ được mạng sống, nhưng chấn động não khi tiếp đất quá mạnh cộng thêm sợ hãi đã khiến cô bé mất đi kí ức trong quá khứ.

Điều Bạch Chính Đình không thể ngờ là Thẩm Bội nhân cơ hội cháy nhà đã làm lại giấy tờ khai sinh để ngụy tạo bằng chứng giả, cho Bạch Hy Văn trở thành HàTĩnh Hy, mục đích là chiếm đoạt tiền bảo hiểm của con Tĩnh Hy.

Nhưng ông cũng cam chịu không dám làm lớn chịu. Chỉ cần Thẩm Bội chấp nhận Tĩnh Hy ở lại thì ông sẽ im lặng cho qua chuyện này.