Chương 1

Rất lâu trước đây Kiều Bổng Bổng từng nghe nói: nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.

Nhưng cô không ngờ có một ngày loại chuyện xui xẻo đó lại rơi xuống đầu mình.

Cái gọi là thiên đường, chính là buổi sáng cô thức dậy trong một ngôi nhà năm trăm mét vuông, tất cả đều có người giúp việc làm hết, ngay cả rót nước cũng không cần tự mình động tay; cái gọi là địa ngục, chính là buổi tối cô cùng cái tên vô dụng Lâm Vũ Thành co rúc trong một căn phòng bảy mét vuông, đừng nói là uống nước, nghe nói ngay cả nước tắm cũng phải tự mình nấu.

“Vợ à, tạm thời khiến em tủi thân một khoảng thời gian, anh hứa với em, rất nhanh chúng ta sẽ trở về nhà lớn.” Lâm Vũ Thành ngồi trên giường, nhìn sắc mặt Kiều Bổng Bổng không ổn, vội vàng dỗ dành, anh ta vừa nói, vừa duỗi tay kéo cô vào lòng mình, ôm chặt.

“Anh nói rồi đấy, đừng để em đợi lâu.” Giọng nói lẩm bẩm của Kiều Bổng Bổng tràn ngập uất ức, thiết lập nhân vật mà cô xây dựng không cho phép cô phát điên với Lâm Vũ Thành như những người đàn bà đanh đá kia, cô chỉ đành giả vờ tủi thân yếu ớt, ứng phó lời an ủi của Lâm Vũ Thành.

Đương nhiên là ứng phó, chẳng lẽ cô còn phải tin, ngày đó sẽ đến nhanh như vậy sao.

Ba trăm triệu, Lâm Vũ Thành nợ đến ba trăm triệu!

Tất cả bất động sản đều bị ngân hàng tịch thu, còn chưa tính các khoản nợ khác, Lâm Vũ Thành đưa Kiều Bổng Bổng chạy suốt đêm về quê trốn, đừng nói nhà lớn, khi nào trở về thành phố, Kiều Bổng Bổng đoán trong lòng Lâm Vũ Thành cũng không biết.

Theo lý mà nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nạn lớn kéo đến mạnh ai nấy bay, nhưng cố tình trong thời khắc mấu chốt kia, Kiều Bổng Bổng lại biết được một bí mật.

Thuyền nát vẫn còn ba ngàn cây đinh, huống chi là phú nhị đại Lâm Vũ Thành.

Anh ta có tiền, nhưng anh ta giấu.

Lâm Vũ Thành là một kẻ “tiêu tiền như rác” hiếm có, không đến bước cuối cùng, Kiều Bổng Bổng không muốn từ bỏ anh ta.

Hơn nữa, vòng quan hệ của những kẻ có tiền lớn như vậy, danh tiếng rất quan trọng.

“Đương nhiên, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ thôi, đừng làm ồn người khác.” Lâm Vũ Thành nói, vươn tay ra, kéo công tắc của bóng đèn trên đỉnh đầu, tắt hết đèn trong phòng.

Người khác mà Lâm Vũ Thành nói, chính là em trai Lâm Vũ Tranh cùng cha khác mẹ và em dâu Điền Kiều Hoa mà lần này anh ta đến dựa dẫm.