Chương 2

Nói ra cũng có vài phần châm chọc, đều nói giàu ở núi sâu cũng có bà con đến thăm, nghèo ở thành phố chẳng ai hỏi đến, tình hình Lâm Vũ Thành lần này vừa khéo ngược lại, giàu ở thành phố chẳng ai màng, nghèo ở núi sâu người thân đến thăm.

Chuyện nhà của họ nói ra cũng có chút ý vị sâu xa, nhưng trước mắt, không phải là thời cơ tốt để kể chuyện.

Bởi vì Lâm Vũ Thành, phá sản thì phá sản, nhưng có một vài chuyện một giây cũng không nhàn rỗi.

Tuy hoàn cảnh mờ tối có thể che khuất gương mặt khiến Kiều Bổng Bổng chán ghét kia, nhưng có vài thứ không thay đổi được là không thay đổi được.

“Đừng mà...họ đang ngủ ở kế bên...” Kiều Bổng Bổng đẩy Lâm Vũ Thành đang dính sát vào người mình như keo da chó, đè thấp giọng nhắc nhở.

“Vợ...đã mấy giờ rồi...họ đã ngủ say từ lâu...đến đây đi...anh sẽ nhẹ chút...” Nợ nần chồng chất không ảnh hưởng đến đức hạnh của Lâm Vũ Thành, trước đây anh ta cũng rất nhiệt tình trong chuyện này, cái gọi là đã dở còn nghiện, nếu là bình thường, Kiều Bổng Bổng cũng sẽ phối hợp, nhưng lúc này, cô thật sự mẹ nó không muốn hầu hạ.

Chỉ là chuyện trong mấy phút, anh ta có biết cô phải dùng bao nhiêu thời gian “sau khi bán hàng” không!

Nhưng không đợi Kiều Bổng Bổng phản ứng, Lâm Vũ Thành đã ôm người cô, để cô cưỡi lên người mình.

Ma trảo ngang ngược tùy ý trong không gian mờ tối, chỉ dựa vào váy ngủ tơ tằm và làn dơ trơn mịn của Kiều Bổng Bổng hỗ trợ cho nhau, không mất bao lâu, Kiều Bổng Bổng đã bị cởi hơn phân nửa, nửa thân trên trần trụi trắng mịn như viên dạ minh châu tỏa sáng trong màn đêm, chỉ dẫn rõ ràng điểm đến cho bàn tay của Lâm Vũ Thành.

Hai bầu vυ" tuyết trắng đầy đặn bị bàn tay kia bắt giữ, đầṳ ѵú vốn cực kì mẫn cảm bị ngón tay kẹp chặt thô lỗ lôi kéo đã cứng như quả chín mọng, đung đưa ma sát cùng lòng bàn tay của Lâm Vũ Thành.

“Ưʍ...” Cơ thể yêu kiều của Kiều Bổng Bổng run rẩy khẽ rên một tiếng, nửa thân dưới không khống chế được bắt đầu không ngừng ẩm ướt.

Hai tay cô vô thức chống lên l*иg ngực Lâm Vũ Thành, vòng eo tinh tế cưỡi lên người anh ta không khỏi vặn vẹo.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm cọ lên phần thân dưới đã cương cứng rõ ràng của anh ta...

“Ướt quá à, bà xã… em cũng muốn rồi đúng không…” Giọng nói của Lâm Vũ Thành bịt kín một tầng cảm giác du͙© vọиɠ thật dày, vừa mới nói muốn nhỏ giọng thôi, nhưng khi tình đến lúc cao trào, vẫn nhịn không được muốn nói vài lời thô tục bẩn thỉu để kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Kiều Bổng Bổng.