Chương 22: Chú Đưa Chúng Tôi Về Đây?

Ngày hôm sau, Mạc Phi Phi tỉnh lại vào buổi sáng. Cô đỡ đầu từ từ ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, chiếc giường mềm mại, căn phòng rộng và gọn gàng, cô có thể chắc chắn đây không phải phòng của cô bởi vì cô không gọn gàng như vậy. Quần áo trên người của cô đã được thay mới, vậy ai là người thay cho cô? Cô cau mày nghi hoặc nhìn xung quanh, hôm qua say quá nên cô không nhớ cái gì hết, rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ?

Lúc này bên kia có một tiếng hét lớn, Mạc Phi Phi nhận ra tiếng hét đó là của Trịnh Phương Phương cô kéo chăn trên người chạy nhanh ra ngoài, lao vào căn phòng Trịnh Phương Phương vừa hét như một mũi tên.

“Ai? Ai làm gì cậu?” Mạc Phi Phi hỏi.

Trịnh Phương Phương nhìn thấy cô thì vội đi tới ôm cô nói: “Tại sao tớ lại ở đây chứ? Quần áo trên người tớ được thay mới, căn phòng này xa lạ quá. Tớ sợ.”

“Tớ cũng vậy.” Mạc Phi Phi nhìn xuống gương mặt của Trịnh Phương Phương nói. Thật sự khi cô mở mắt thấy mình nằm trên chiếc giường xa lạ cũng rất sợ.

“Vậy đây là ở đâu? Nhà của ai? Ai đã thay quần áo cho tớ và cậu?” Trịnh Phương Phương hỏi.

Mạc Phi Phi vỗ vỗ lưng của Trịnh Phương Phương như trấn an nói: “Không biết, tớ cũng hiếu kỳ muốn chết. Nhưng tớ có thể chắc chắn chúng ta không bị làm sao.”

Trịnh Phương Phương nhìn xuống bộ quần áo trên người gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ không có dấu hiệu bị xâm phạm.”

“Nghe cậu hét lớn như vậy thì tớ cũng biết.” Mạc Phi Phi cười nói.

“Hai cô dậy rồi thì ra phòng khách đi ạ, người làm nấu bữa sáng xong, Tam Gia cũng đang chờ ngoài.” Một người phụ nữ bước vào nói.

Mạc Phi Phi nhìn thấy người này có chút quen quen, hình như cô từng gặp ở đâu đó rồi. À, là người làm của người đàn ông tên Tam Gia, chẳng lẽ đây là nhà của hắn? Nhưng tại sao cô lại ở đây? Hôm qua say quá cô không nhớ gì hết.

Trịnh Phương Phương và Mạc Phi Phi cùng nhau bước ra ngoài phòng khách, bên ngoài cô thấy người đàn ông đang ngồi giữa bàn ăn. Hắn hôm nay mặc một bộ quần áo vô cùng chỉn chu, nhìn hắn như vậy rất giống những diễn viên truyền hình nổi tiếng trên tivi. Con người ai cũng mê cái đẹp, mà Mạc Phi Phi cũng không ngoại lệ, cô nhìn hắn đến quên hết mọi thứ xung quanh.

“Đến ăn sáng đi.” Bạch Kiều Viễn đưa tay về trước nói, lúc này Mạc Phi Phi mới dừng lại ánh mắt háo sắc của mình. Cô đi về trước hỏi:

“Chú là người đưa chúng tôi về đây? Quần áo trên người chúng tôi là ai thay? Và tại sao chú không đưa chúng tôi về nhà mà đưa tới đây?”

Bạch Kiều Viễn nhìn đôi môi của cô mở ra đóng vào vô cùng đáng yêu, hắn đưa tay lên mũi xoa xoa nói:

“Hôm qua tôi có hỏi cả hai nhưng không ai trả lời. Ban đầu tôi định lướt qua và bỏ đi để hai người ở đó, nhưng bàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm hai người nên tôi mới đưa đi. Còn nữa, quần áo trên người cả hai là do người làm thay, đừng nói cô nghĩ tôi thay đấy nhé?”

Mạc Phi Phi nghĩ tới ánh mắt của những tên đàn ông kia khiến cô sợ hãi. Nếu cô và Trịnh Phương phương cứ nằm mãi ở đó chắc sẽ bị họ đưa đi, sau đó cô thật sự không dám nghĩ tới. Được tên này đưa đi chắc chắn sẽ tốt hơn bị những tên đó đưa đi.

Thấy cô và Trịnh Phương Phương mãi không ngồi xuống hắn ghế liền hỏi: “Sao? Không dám ăn? Sợ tôi bỏ thuốc?”

“Sợ gì mà sợ, ăn thì ăn.” Mạc Phi Phi ngồi xuống bàn nói.

Bạch Kiều Viễn đưa mắt nhìn cô cười, nhưng không nói gì. Trịnh Phương Phương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, thỉnh thoảng cô sẽ đưa ánh mắt quan sát Bạch Kiều Viễn, nhưng trong quá trình hắn đều nhìn về phía Mạc Phi Phi. Cả bàn ăn ba người không ai nói chuyện với ai. Sau khi ăn xong Mạc Phi Phi và Trịnh Phương Phương được Viễn Tam đưa về nhà, cả quá trình không ai nói với ai câu nào.

Xuống xe Trịnh Phương Phương mới kéo Mạc Phi Phi lại hỏi: “Người đàn ông đó là ai vậy? Tớ nhìn thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn cậu rất đặc biệt, hai người quen nhau lâu chưa? Này, gương mặt đó là gương mặt nổi bật không khác gì diễn viên ca sĩ hiện nay đây, cậu làm thế nào mà quen được đấy?”

Mạc Phi Phi dừng chân quay người lại nhìn cô ấy nói: “Tớ và người đó không có quan hệ gì hết, nên tốt nhất cậu đừng kéo cả hai lại.”

Trịnh Phương Phương kéo cánh tay của cô nói: “Nếu không quen sao anh ta lại cứu cậu trong lần cướp ở buổi dã ngoại? Anh ta đã chạy ra đánh nhau tên cướp, vì cậu mà bị thương sau đó ôm cậu vào lòng còn gì. Cậu không biết đâu, khoảnh khắc đó giống trong phim ngôi tình ấy, cả hai đẹp vô cùng.”

“Cậu thấy à?” Mạc Phi Phi cau mày hỏi.

“Ừm tớ thấy.” Trịnh Phương Phương cười nói.

“Này, sao cậu lại đứng trong đó nhìn mà không cùng tớ chạy ra chứ? Đúng là thứ bạn không đáng đồng tiền.” Mạc Phi Phi nói xong liền bước về trước.

Trịnh Phương Phương biết mình sai nên vội chạy theo kéo cô lại nói: “Thì lúc đó tớ sợ nên tớ đứng bên trong. Nhưng tớ đã thấy được sự lo lắng trong đôi mắt của người đàn ông đó dành cho cậu mà, thật đấy. Anh ta là một người tốt, chắc chắn tốt hơn anh của cậu.”

Mạc Phi Phi dừng chân quay đầu nói: “Sẽ không ai thay thế và tốt hơn Từ Hiểu Lam được. Dù người đàn ông đó có chết vì cứu tớ, tớ cũng không có tình cảm hay là yêu hắn.”

“Sao cậu lại mạnh miệng như vậy chứ? Những người nói mấy lời đó thường sẽ bị nghiệp quật lại đấy.”

“Ý gì?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Thì cậy chắc chắn sẽ yêu anh ta, yêu đến không thể buông bỏ được, trong phim và tiểu thuyết thường như vậy đấy. Vừa rồi tớ cũng thấy cậu nhìn anh ta không rời, cậu dám không thừa nhận?”

Mạc Phi Phi nhíu mày, đứng là vừa rồi cô có nhìn hắn không rời, nhưng cô nhìn vì sắc đẹp chứ không nhìn thấy cái tốt trên người hắn. Cô sẽ không yêu hắn, dù đàn ông trên đời này không còn ai cô cũng sẽ không yêu hắn, cô chắc chắn. Nhìn Trịnh Phương Phương, không muốn cô ấy biết sự bối rối trong lòng nên nói:

“Trịnh Phương Phương, có phải cậu xem phim và đọc tiểu thuyết nhiều quá nên đầu óc không bình thường không hả? Tớ sẽ không yêu tên đó, không bao giờ.” Nói xong cô bước nhanh về trước.

“Cậu cứ chờ mà…” Trịnh Phương Phương còn chưa nói hết đã bị Mạc Phi Phi chặn lại ở ngoài cửa nói: “Cậu nên về nhà đi, không nên ở đây. Hai ngày tới tớ không muốn nhìn thấy mặt của cậu nên đừng xuất hiện trước mặt tớ.” Mạc Phi Phi nói xong liền đóng cửa và để Trịnh Phương Phương ở ngoài.

“Này, cậu cần gì phải làm như vậy chứ? Tớ đã xin lỗi rồi mà, đúng là đồ nhỏ nhen, con nhỏ đáng ghét.” Trịnh Phương Phương nói xong liền quay người rời đi.